Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần


Nghi ngờ giảng sư Tư Đồ? 
Cả Kỳ Dược Phòng… không, phải là khắp cả nước, e rằng không có ai dám nghi ngờ y thuật của giảng sư Tư Đồ. 
Đây là giảng sư số một của Kỳ Dược Phòng! 
Đây là danh y đủ để làm chấn động giới Đông y trong nước! 
Nhiều người dập đến toác đầu, quỳ đến nát gối để cầu xin giảng sư Tư Đồ cứu chữa hoặc xin học tập y thuật của ông ta mà không thể. 
Thế mà bây giờ… người này lại nói chuyện với giảng sư Tư Đồ kiểu đó? 
Rốt cuộc cậu ta bị điên… hay là bị ngu? 
Người ở đây đều nín thở, ngơ ngác nhìn Lâm Chính. 
“Thằng chó hoang này, ý cậu là sao?”. 
Giảng sư Chu không kiên nhẫn được nữa, gào lên. 
Lâm Chính nhíu mày, liếc ông ta. 
“Mặc Tiểu Vũ! Cậu quá đáng lắm rồi!”. 
Tử Dạ cũng không nhìn thêm được nữa, chen ra khỏi đám đông, đứng trước mặt giảng sư Tư Đồ, chỉ vào Lâm Chính quát: “Thầy Tư Đồ là ân sư của tôi, tôi không cho phép cậu sỉ nhục thầy! Cậu lập tức xin lỗi thầy Tư Đồ cho tôi, nếu không tôi chắc chắn sẽ không tha thứ cho cậu!”. 
“Vì sao tôi phải xin lỗi? Tôi nói gì sai sao? Chẳng lẽ cậu cảm thấy y thuật của ân sư cậu cao hơn tôi?”, Lâm Chính hỏi ngược lại Tử Dạ. 
Tử Dạ kinh ngạc, không biết nên trả lời thế nào. 
“Nếu đã như vậy, chúng ta so tài y thuật đi!”, giảng sư Tư Đồ thản nhiên nói. 
“Thầy!”, Tử Dạ sốt ruột. 
Nhưng giảng sư Tư Đồ lại giơ tay, ra hiệu mọi người đừng nói nữa. 
“Nếu y thuật của cậu mạnh hơn tôi, tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện này, cậu muốn đi hay ở, cướp Hà Linh Hoa hay không đều không liên quan đến tôi!”, giảng sư Tư Đồ nói. 
“Thú vị, vậy thì chơi với ông một chút vậy”, Lâm Chính bình tĩnh nói: “Ông muốn thi thế nào?”. 
“So kiến thức lý thuyết thì chắc chắn tôi không phải đối thủ của cậu.


Cậu trả lời được cả thiên cổ nan đề, chắc chắn kiến thức của cậu nhiều hơn tôi.

Vì vậy, chúng ta hãy thi đấu y thuật thời gian thực!”. 
“Y thuật thời gian thực?”, Lâm Chính nghi hoặc. 
“Lấy dao đến đây”, giảng sư Tư Đồ nói. 
Học sinh bên cạnh lập tức chạy đi, không lâu sau đã lấy hai con dao phẫu thuật tới, đưa cho giảng sư Tư Đồ. 
Giảng sư Tư Đồ ném cho Lâm Chính một con. 
Lâm Chính đưa tay bắt lấy. 
Giảng sư Tư Đồ không hề khách sáo lướt một đường trên cánh tay của mình. 
Máu lập tức chảy ồ ạt. 
“Thầy!”. 
Các học sinh xung quanh vội vàng hô lên. 
Nhưng giây lát sau, giảng sư Tư Đồ đã dùng tay kia lấy năm cây châm bạc ra, nhẹ nhàng mà chuẩn xác đâm vào tay chảy máu. 
Cảnh tượng khiến người khác không thể tin nổi xuất hiện. 
Cánh tay bị rạch một đường đó đột nhiên ngừng chảy máu. 
Không những vậy, vết thương đang kết vảy với tốc độ cực nhanh, nhìn dấu hiệu này e là không tới một tiếng nữa, vết thương sẽ lành lại hoàn toàn. 
“Trời ạ, đúng là thần kỳ!”. 
“Sao có thể làm được như vậy?”. 
“Đây là y thuật của giảng sư Tư Đồ sao?”. 
“Chỉ mấy cây châm bạc đã có hiệu quả như vậy? Thật là lợi hại!”. 
“Thật không hổ danh là giảng sư số một của Kỳ Dược Phòng!”. 
Các học sinh xung quanh kêu lên kinh ngạc, ngay cả các giảng sư khác cũng lộ ra ánh mắt khâm phục và ngưỡng mộ. 
Nhiều người chỉ từng nghe kiến thức lý thuyết của giảng sư Tư Đồ, ít khi thấy ông ta thực hành, hôm nay xem như là được mở mang tầm mắt. 
“Mặc Tiểu Vũ, đến lượt cậu rồi!”. 
Giảng sư Tư Đồ rút châm bạc ra, sau đó quay đầu nhìn Lâm Chính. 
Những người khác cũng nhìn về phía anh, khóe miệng nhếch lên nụ cười giễu cợt. 
“Vết thương của giảng sư Tư Đồ lành lại chỉ trong bảy phút! Nhóc con, nếu cậu không làm được dưới bảy phút thì là cậu thua!”. 
“Giảng sư Tư Đồ hiền từ, không làm khó cậu, nhưng chúng tôi thì không.

Nếu cậu thua thì mau mau quỳ xuống, dập đầu với giảng sư Tư Đồ cho chúng tôi, rõ chưa?”. 
“Ha, thằng chó, bây giờ chắc là sợ chết rồi đúng không? Nếu không được thì mau chóng nhận thua, đừng lãng phí thời gian của mọi người!”. 
Các học sinh châm chọc, cười giễu không ngừng, thực lực mà giảng sư Tư Đồ thể hiện ra khiến bọn họ tràn đầy tự tin. 
Nhưng Lâm Chính lại nhướng mày: “Chỉ vậy thôi?”. 
“Hửm?”. 
Giảng sư Tư Đồ khẽ chuyển động mắt. 
Mọi người phẫn nộ. 
“Đến lúc này rồi mà còn cứng miệng?”. 

“Cậu giỏi thì làm đi!”. 
“Tôi xem xem cậu có bản lĩnh gì?”. 
Tiếng chửi mắng vang lên, hơn nữa càng lúc càng khó nghe, càng lúc càng mãnh liệt. 
“Vậy được, tôi sẽ biểu diễn một chút, các người xem cho kỹ!”. 
Lâm Chính nói, hai mắt bỗng trở nên nghiêm nghị, nắm lấy con dao đó cắt ngay cổ tay của mình. 
Phụt! 
Con dao lập tức cắt đứt cổ tay Lâm Chính, cả bàn tay rơi xuống đất, máu phun ra như suối ở nơi bị cắt. 
“Cái gì?”. 
Tất cả mọi người kinh ngạc la lên. 
Tròng mắt ai cũng như sắp rớt ra khỏi hốc mắt. 
Giảng sư Tư Đồ cũng sững sờ, vội vàng tiến tới mấy bước. 
Không ai ngờ Lâm Chính lại cắt đứt cả tay của mình… 
Lâm Chính nhặt bàn tay đứt lìa đó lên, miệng ngậm châm bạc, tay kia ghép bàn tay đã đứt lìa vào cổ tay, sau đó cầm kim, châm đúng vào chỗ bị cắt đứt. 
Bàn tay đứt lìa lập tức như được dán dính vào, không nhúc nhích. 
Lâm Chính lại lấy thêm khoảng bảy tám cây kim, nhanh chóng đâm quanh vết thương.

Thủ pháp của anh cực kỳ tinh tế lưu loát, ngón tay chuyển động cực kỳ nhanh, lướt qua là có châm bạc hạ xuống, người khác nhìn mà hoa mắt. 
“Diêm La Châm Pháp?”. 
Giảng sư Tư Đồ dường như nhận ra được điều gì, la lên. 
“Đúng, nhưng cũng không đúng!”. 
Lâm Chính bình tĩnh nói, sau đó dừng lại. 
Giảng sư Tư Đồ vội vàng nhìn sang, lúc này cổ tay Lâm Chính đã châm đầy mười một cây châm bạc! 
Ở chỗ vết thương không còn máu chảy.

Chỉ trong chốc lát, vết thương bắt đầu kết vảy, hơn nữa… bàn tay bị đứt của Lâm Chính lại cử động được. 
“Chuyện… Chuyện này không thể nào!”. 
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt. 

Giảng sư Tư Đồ cũng trợn tròn mắt, sững sờ nhìn cảnh tượng khiến người ta khiếp sợ ấy… 
Lâm Chính lấy điện thoại ra xem giờ, thản nhiên nói: “Vừa đúng năm phút! Vậy… bây giờ là ai thắng đây?”. 
Những người trước đó còn nghi ngờ và chế nhạo Lâm Chính lập tức im miệng, ai nấy đỏ bừng mặt, không nói nên lời. 
Y thuật ảo diệu như vậy, dù là kẻ ngốc cũng nhìn ra được anh đã hoàn toàn áp đảo giảng sư Tư Đồ… 
Giảng sư Tư Đồ thở ra một hơi, khẽ giọng nói: “Mặc Tiểu Vũ, y thuật của cậu cao hơn tôi, cậu thắng rồi”. 
Lúc nói những lời này, giảng sư Tư Đồ như già đi mấy tuổi. 
“Thầy!”, Tử Dạ nghẹn ngào gọi một tiếng. 
“Trường Giang sóng sau xô sóng trước, quả nhiên là tôi già rồi”, ông ta thở dài nói. 
“Giảng sư Tư Đồ đừng nói vậy, thầy đã cố hết sức rồi, chuyện này không trách thầy!”. 
“Đúng vậy, ai có thể ngờ được thắng nhóc này lại siêu phàm như vậy”. 
Các giảng sư vội vàng an ủi. 
Dù cho bây giờ tâm trạng bọn họ cũng không bình tĩnh được. 
Tất cả mọi người có chút hoảng hốt. 
Minh Vũ ở bên này cũng sững sờ. 
Đương nhiên, Thiên Mạch cũng không khá hơn, cô ta đâu ngờ được thực lực của thần y Lâm lại đáng sợ như vậy. 
“Xem ra… mười lăm giọt Lạc Linh Huyết này không dễ lấy được!”. 
Cô ta âm thầm lẩm bẩm, giọng nói trong tai nghe thì đã bùng nổ. 
Trong lúc mọi người đang kinh ngạc bởi khả năng gần như khởi tử hồi sinh kia, trong đám đông bỗng nhiên vang lên một giọng nói. 
“Cậu không phải Mặc Tiểu Vũ, rốt cuộc cậu là ai?”. 
Lời này vừa nói ra, tất cả đều yên lặng….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui