Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

“Trở mặt thành thù? Người nhà họ Trình là đồ ngốc sao? Tình huống đó thì ông bảo tôi phải lựa chọn thế nào? Tôi mà không cúi đầu thì hôm nay Cùng Châu Phái sẽ bị diệt môn mất!”, tông chủ Cùng Châu Phái mắng: “Ông cứ nói đúng sự thực với ông ta, nhà họ Trình hiểu cho thì hiểu, không hiểu thì đến tìm bổn tông chủ! Tôi còn phải sợ bọn họ sao?”.

“Vâng…”

Đại trưởng lão gật đầu lia lịa.



Xuống núi Cùng Châu, Lâm Chính lái thẳng đến sân bay.

Trên đường đi, cuối cùng Tô Nhu cũng tỉnh lại.

Nhưng khí sắc của cô không tốt lắm, cả đường đi mệt nhọc, xong lại bị sợ hãi, khiến cô bị hành hạ lên bờ xuống ruộng.

“Em… đây là đâu vậy?”, Tô Nhu xoa mắt, khàn giọng hỏi.

“Đang trên đường về, sao rồi? Em vẫn ổn chứ?”, Lâm Chính vừa lái xe vừa cười hỏi.


“Trên đường về? Chúng ta ra khỏi đó rồi sao?”, Tô Nhu kinh ngạc hỏi.

“Sao nào? Em còn muốn ở Cùng Châu Phái một tối nữa sao?”, Lâm Chính cười hỏi.

“Thèm vào! Em không muốn đến chỗ đó thêm lần nào nữa”, Tô Nhu vẫn còn sợ hãi nói.

“Thế thì e là không được”, Lâm Chính lấy hợp đồng ở ghế lái phụ ném ra hàng ghế sau, cười nói: “Trừ khi em không muốn khai thác miếng đất trồng Thanh Lam Hoa đó nữa”.

Tô Nhu sửng sốt, cầm hợp đồng xem một lúc, mới nghiêm giọng nói: “Bọn họ cứ thế đưa hợp đồng cho anh sao?”.

“Ừ, còn cho anh một chiếc xe, để anh đưa em về”, Lâm Chính cười đáp.

Tô Nhu im lặng, sau đó hít sâu một hơi, nói: “Lâm Chính, anh nói thật cho em biết đi, rốt cuộc chuyện này là sao?”.

“Chuyện này là sao cái gì chứ?”, Lâm Chính dừng xe trước đèn xanh đèn đỏ, quay lại nhìn cô với ánh mắt kỳ quái.

“Em không tin bao nhiêu người của Cùng Châu Phái không có ai không biết thần y Lâm! Khuôn mặt của anh và thần y Lâm khác hẳn nhau, là hai người khác nhau hoàn toàn, sao bọn họ lại tin anh là thần y Lâm chứ?”, Tô Nhu nghiêm túc hỏi.


“Sao vậy? Em nghĩ anh đang lừa bọn họ sao?”.

“Nếu không thì sao?”.

“Việc này…”

Lâm Chính cũng không biết nên nói gì cho phải.

E rằng anh nói thật thì Tô Nhu cũng không tin, thậm chí còn cho rằng anh nói dối quen mồm.

“Vậy em nghĩ là lý do gì?”, Lâm Chính hỏi vặn lại.

“Chiếc nhẫn kia… chắc không phải anh tìm mua được ở phố đồ cổ chứ gì?”, Tô Nhu khàn giọng nói.

Lâm Chính sửng sốt: “Vậy em nghĩ… nó đến từ đâu?”.

“Em nghĩ nó chắc chắn là nhẫn của thần y Lâm, bọn họ nhận ra chiếc nhẫn này! Hơn nữa em nghe nói thần y Lâm rất giỏi thuật cải trang dịch dung, có thể thay đổi dung mạo nhờ y thuật, họ tưởng anh là thần y Lâm sau khi dịch dung, nên mới sợ anh”.

“Vậy tại sao em không tin thực ra anh chính là dáng vẻ của thần y Lâm sau khi dịch dung?”, Lâm Chính lại hỏi.

“Anh chắc chắn không phải là thần y Lâm dịch dung!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui