Hắn chưa đi được mấy bước lại đối diện với đôi mắt của hai người phán quyết, sợ đến mức da đầu tê dại, ngã lộn nhào xuống đất, tiếp đó lại lảo đảo bò dậy, chạy vào phòng.
“Nhát chết!”.
Bạch Họa Thủy lắc đầu, hừ một tiếng.
Lâm Chính lại mỉm cười đứng dậy, đi đến cạnh Bạch Họa Thủy ngồi xuống.
“Có chuyện gì sao?”, Bạch Họa Thủy vẫn nhìn sách trong tay mình, không ngẩng đầu lên.
“Ừm, có chút chuyện muốn nói với bà”.
“Chuyện gì?”.
“Chuyện về đại hội”.
“Đại hội? Thần y Lâm, nếu cậu muốn khai thác thông tin liên quan đến đại hội từ tôi thì tôi khuyên cậu từ bỏ đi. Tôi biết rõ kết cục của việc phản bội đại hội, tôi sẽ không mạo hiểm đâu”, Bạch Họa Thủy tiếp tục đọc sách, bình thản nói.
“Bà biết Hoa An không?”, Lâm Chính đột nhiên hỏi.
Nghe vậy, Bạch Họa Thủy liếc nhìn Lâm Chính qua khóe mắt, vẻ mặt đó cực kỳ lẳng lơ.
Nhưng chẳng mấy chốc bà ta đã dời tầm nhìn về lại trang sách, nói: “Biết, lão già đó không biết yên phận. Ông ta luôn nhắm vào vị trí minh chủ Thương Minh, âm thầm làm rất nhiều việc. Vốn dĩ những chuyện trước kia tôi có thể nhẫn nhịn, nhưng ông ta càng ngày càng quá đáng, chạm đến giới hạn của tôi. Tôi vốn định đuổi ông ta ra khỏi Thương Minh, nhưng không ngờ lại bị cậu bắt tới đây… Thế nào, có phải Hoa An đã thay thế vị trí của tôi không?”.
“Bây giờ ông ta là minh chủ đại diện, muốn ngồi lên vị trí minh chủ chỉ là vấn đề thời gian”.
“Tôi biết ngay. Kẻ đó nên diệt trừ! Đợi tôi rời khỏi đây, chuyện đầu tiên tôi làm sẽ là giết ông ta”, Bạch Họa Thủy nói, dường như đang nói về một chuyện rất bình thường.
Xem ra sức mạnh của bà ta không nhỏ.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: “Nếu vậy thì e là tôi không thể để bà được như mong muốn”.
“Ồ?”, Bạch Họa Thủy ngước mắt lên nhìn anh: “Bắt nối quan hệ rồi à?”.
“Ừm, bây giờ tôi và Hoa An cũng thuộc mối quan hệ hợp tác. Tôi giúp ông ta lên làm minh chủ Thương Minh, còn ông ta thì cho tôi tình báo tôi cần. Bà không phối hợp với tôi, giữa bà và ông ta, đương nhiên tôi sẽ lựa chọn ông ta”, Lâm Chính nhún vai.
“Cậu cũng có chút thủ đoạn đấy. Nếu vậy cậu còn tìm tôi bàn bạc cái gì?”, Bạch Họa Thủy không hiểu, hỏi.
Lâm Chính lấy một lọ sứ nhỏ ra, đặt lên bàn.
“Chúng ta làm một cuộc giao dịch. Bà nói với tôi một vài chuyện liên quan đến đại hội, lọ thuốc này tôi tặng cho bà, thế nào?”.
“Chỉ mấy viên đan dược đã muốn tôi khuất phục? Thần y Lâm, cậu quả nhiên rất xem thường tôi”, Bạch Họa Thủy cười nhạt, nói.
“Đây không phải đan dược bình thường”, vẻ mặt Lâm Chính cực kỳ nghiêm túc.
“Đó là đan dược gì?”, Bạch Họa Thủy mất tập trung, hỏi.
“Trú Nhan Đan!”.
“Cái gì?”.
Vẻ mặt Bạch Họa Thủy lập tức cứng đờ, không tin nổi nhìn Lâm Chính, hỏi: “Cậu vừa nói gì? Đây là… đan gì?”.
“Trú… Nhan… Đan!”, Lâm Chính trả lời từng chữ một.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...