Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Dứt lời, hai người quay đầu lại.

Trong nháy mắt, Kiều Báo như bị sét đánh, sững sờ tại chỗ, thất thanh nói: “Cậu là… Viêm Hận đại nhân sao?”

Hóa ra Viêm Hận – đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải cũng tới!

“Ồ?”

Viêm Hận sửng sốt, liếc nhìn Kiều Báo, một lúc sau mới nhận ra là ai: “Ông là Kiều Báo – người nhà họ Kiều à?”

“Là tôi, Viêm Hận đại nhân còn nhớ tới tôi, thật sự vinh hạnh cho tôi quá, nhưng sao Viêm Hận đại nhân lại ở đây?”, Kiều Báo ngẩn người hỏi.

Nhà họ Kiều có một vài hợp tác với Thương Minh, mà Thương Minh lại có quan hệ mật thiết với đại hội, Kiều Báo đương nhiên có cơ hội tiếp xúc với người của đại hội.

Trong một lần tình cờ, Kiều Báo đã nhìn thấy phong thái của đội phán quyết Thiên Khải, đặc biệt là đội trưởng Viêm Hận, khiến ông ta vô cùng ngưỡng mộ.


Nhưng nghe Kiều Báo hỏi như vậy, biểu cảm Viêm Hận trở nên kỳ quái, một lúc sau mới nói: “Tại sao tôi lại ở chỗ này ư? Không phải cũng giống với các ông sao?”

“Giống chúng tôi ư?”, Kiều Báo sửng sốt, cười khẩy nói: “Xem ra lần này thần y Lâm quả thật đã chọc giận cả trời xanh khiến người người căm hận! Ngay cả đại hội cũng muốn xử lý hắn, xem ra hôm nay là ngày tàn của thần y Lâm rồi!”

“Xử lý ư?”

Viêm Hận càng lúc càng không thể hiểu những lời của Kiều Báo.

Ngược lại, Kiều Hổ vỗ nhẹ vai Kiều Báo.

“Hả?”, Kiều Báo khó hiểu nhìn Kiều Hổ.

Lúc này, sắc mặt Kiều Hổ hết sức kinh hãi và không thể tin được, ngây ngốc nhìn Viêm Hận, tựa như người mất hồn.

“Ông làm sao vậy? Sao lại có biểu cảm này?”, Kiều Báo trầm giọng hỏi.


“Kiều Báo, người này… người này… là đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải… Viêm Hận đại nhân thật sao?”, Kiều Hổ nơm nớp lo sợ hỏi.

“Ừ, trước kia ông chưa từng gặp à? Tôi đã có duyên gặp Viêm Hận đội trưởng một lần, coi như bạn bè”, Kiều Báo cười nói.

“Không nhận nhầm người chứ?”

“Sao có thể? Tuyệt đối không nhận nhầm đâu! Rốt cuộc ông làm sao vậy?”, Kiều Báo càng lúc càng khó hiểu.

Ông ta vừa dứt lời, sắc mặt Kiều Hổ tái nhợt, đột nhiên lùi về phía sau mấy bước.

Kiều Tín bên cạnh suýt chút nữa không đứng vững.

“Các người… rốt cuộc… có chuyện gì vậy?”, Kiều Báo há hốc mồm, cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Kiều Hổ phải mất một lúc lâu mới định thần lại, ông ta hít sâu vài hơi, nói với giọng run rẩy: “Trước đó ông bế quan nửa năm, không biết chuyện xảy ra bên ngoài! Đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải này… đã mất tích nửa năm rồi!”

“Mất tích hả?”, Kiều Báo như bị sét đánh.

“Đại hội đã cử cả nghìn người đi điều tra vụ việc đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải mất tích, nhưng không tìm được bất kỳ dấu vết nào. Nếu người này là Viêm Hận – đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải thì có nghĩa là…”

“Đúng rồi”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận