Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

“Ngồi xuống đi”.

Lâm Chính dọn chai bia rỗng và vỏ đậu phộng sang bên.

Người đàn ông ngồi xuống, vén tay áo lên.

Lâm Chính bắt mạch cho ông ta.

Khoảng nửa phút sau, anh không khỏi nhíu mày.

“Sao? Có nghe ra được vấn đề gì chưa?”, người đàn ông đeo mặt nạ hỏi.

Lâm Chính nhìn ông ta, trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Nếu tôi đoán không sai, vấn đề của ông có lẽ là từ luyện công mà nên”.

“Phải”, người đàn ông do dự, gật đầu: “Công pháp tôi tu luyện đúng là có di chứng này. Ban đàu tôi không để ý, nhưng càng tu luyện, vấn đề càng lúc càng nghiêm trọng. Cho đến một năm trước, tôi mới phát hiện mình hoàn toàn không thể lấy lại uy nghiêm đàn ông. Một năm nay, tôi chạy đông chạy tây, thăm khám nhiều bác sĩ, tìm nhiều phương pháp chữa trị, nhưng không có tác dụng. Thần y Lâm, gia tộc của tôi chỉ còn một mình tôi, nếu tôi không còn khả năng thì gia tộc tôi sẽ tuyệt hậu. Cho nên, bất kể thế nào, cậu cũng phải chữa khỏi cho tôi. Cậu yên tâm, tôi sẽ trọng thưởng cho cậu!”.

“Trọng thưởng thì không cần, nếu ông đã đến cầu xin tôi, ít nhiều gì tôi cũng sẽ giúp ông, mặc dù chúng ta bèo nước gặp nhau”, Lâm Chính nói.


Người đàn ông im lặng.

Lâm Chính lấy châm bạc ra châm cứu cho người đàn ông, sau đó đưa tay véo lên cẳng chân ông ta.

Một cảm giác đau rát truyền đến.

Mặc dù người đàn ông thực lực cao cường, nhưng lại không chịu được cảm giác đau rát này, không khỏi hét lên.

Một lúc lâu sau, Lâm Chính mới dừng lại.

Người đàn ông lại cảm thấy nơi đó dâng lên một dòng khí nóng, dường như đã có chút phản ứng.

Ông ta lập tức mừng rỡ: “Có hiệu quả rồi! Có cảm giác rồi! Tôi khỏi rồi! Tôi khỏi rồi! Ha ha ha ha…”.

Người đó mừng rỡ, nếu không phải bên cạnh không có cô gái nào, chắc ông ta đã lao vào mây mưa ngay được.


Nhưng luồng khí nóng đó duy trì chưa được mấy phút đã tan biến.

Sau đó, người đàn ông lại không cảm giác được nơi đó nữa, dường như đã mất mối liên hệ.

“Hả…”, người đàn ông đeo mặt nạ kinh hãi.

“Xem ra muốn chữa được bệnh của ông không phải một sớm một chiều là có thể làm được”, Lâm Chính rút châm bạc ra, thản nhiên nói.

“Ý gì? Thần y Lâm! Bệnh của tôi… khó chữa lắm sao?”, người đàn ông đeo mặt nạ sốt ruột.

“Khó chữa thì không tính là khó chữa, có hai cách có thể chữa khỏi bệnh cho ông, cách thứ nhất rất đơn giản, nhưng tôi nghĩ ông sẽ không chịu”.

“Cách gì? Cậu cứ nói là được”.

“Tự phế võ công!”, Lâm Chính nói.

“Cái gì?”.

Người đàn ông đeo mặt nạ hít sâu một hơi, không tin nổi nhìn anh.

“Sở dĩ ông bị bệnh lạ dẫn đến không có khả năng là vì liên quan đến công pháp ông luyện. Nếu ông bỏ hết võ học đời này, tự phế võ công, ông sẽ khôi phục bình thường trong vòng ba ngày, lấy lại uy nghiêm đàn ông, nối dõi tông đường đương nhiên không thành vấn đề”, Lâm Chính cười nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận