Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Hàn huyên mấy câu rồi anh lên xe rời đi.

“Thần y Lâm đúng là không màng danh lợi”, Trịnh Nam Thiên nhìn chiếc xe của Lâm Chính đã đi xa, không nhịn được cảm khái.

“Cậu nhóc này thật đặc biệt”.

Nông Đường Công cười ha hả nói.

“Thủ trưởng, công tác khắc phục hậu quả chúng ta phải làm tỉ mỉ một chút”.

“Ừ, mở ngay một cuộc họp báo, sau đó sẽ là vấn đề ngoại giao, không được để bên kia mượn đề tài nói chuyện của mình”.

“Vâng”.

Trịnh Nam Thiên gật đầu, rồi chạy đi sắp xếp.


Nông Đường Công thở phào, tâm trạng rất tốt, không khỏi ngâm nga một bài hát.

Nhưng đúng lúc này, điện thoại trong túi áo ông ta bỗng rung lên.

Nông Đường Công lấy ra, liếc số điện thoại trên màn hình, không khỏi nhíu mày.

Ông ta ấn nút nghe.

“Đường Công à, ông đang ở đâu vậy?”, đầu bên kia là một giọng nói khàn khàn.

“Tôi ở bến cảng quân sự”.

“Bến cảng quân sự? Ông đến đó làm gì?”.

Nông Đường Công sửng sốt: “Sao vậy? Ngay cả chuyện lớn như vậy mà ông cũng không biết sao?”.


“Tôi không muốn biết, cũng không cần phải biết! Bây giờ tôi chỉ muốn nói cho ông biết một chuyện!”. . 𝖳hử‎ thách‎ tìm‎ t𝗋a𝓷g‎ gốc,‎ géc‎ gô‎ ﹟‎ 𝖳‎ 𝗋‎ ù‎ m‎ 𝖳‎ 𝗋‎ 𝘂‎ 𝘆‎ ệ‎ 𝓷.ⅴ𝓷‎ ‎ ﹟

“Chuyện gì?”.

“Cổ Sam chết rồi!”, giọng nói ở đầu bên kia lạnh lùng quát.

“Hả?”.

Nông Đường Công đanh mặt lại.

“Nếu bà ta sống thọ và chết tại nhà thì cũng không có gì để nói, nhưng cháu tôi nói là bà ta bị hại chết, chính là bị thần y Lâm kia hại chết! Bây giờ nhà họ Cổ đã bày linh đường mời tôi đến, muốn tôi lấy lại công bằng cho bọn họ. Đường Công, tôi nghe nói ông đang bảo vệ thằng oắt này! Thế này đi, tôi nể mặt ông, ông gọi ngay cậu ta đến đây, dập đầu ba cái trước quan tài của Cổ Sam, thì tôi sẽ không tính toán với cậu ta, được chứ?”, người ở bên kia bình thản nói.

Nông Đường Công có chút tức giận: “Ông Thư! Sao ông vô lý thế? Thần y Lâm hại chết Cổ Sam lúc nào chứ? Cái chết của bà ta chẳng liên quan gì đến thần y Lâm hết! Còn nữa, tôi nói cho ông biết, cho dù liên quan, nhưng với tính khí của cậu nhóc đó thì cậu ấy cũng sẽ không đến đó dập đầu đâu!”.

“Cổ Sam là ân sư thụ nghiệp của cháu tôi, chính là ân sư của nhà họ Thư tôi, cậu ta không đến dập đầu chính là vả mặt nhà họ Thư tôi! Nông Đường Công, tôi đã sống quá nửa đời người, còn chưa có ai dám không nể mặt tôi như vậy đâu! Tôi nói cho ông biết, nếu hôm nay cậu ta không đến, thì tôi sẽ cho cậu ta biết tay!”, giọng nói của ông cụ Thư ở đầu bên kia vô cùng kích động.

Nông Đường Công nghe thấy thế cũng cuống lên, gầm lớn: “Lão già chết tiệt này! Ông dám? Tôi nói cho ông biết! Cậu Lâm vừa lập công lớn cho Long Quốc ta! Cậu ấy đã đánh bại Nakagawa Yokoichi, khiến võ đạo Long Quốc nở mày nở mặt! Cậu ấy là anh hùng! Ông dám động đến cậu ấy thì tôi cũng cho ông biết tay!”.

“Anh hùng? Hừ, mỗi cậu ta là anh hùng sao? Huống hồ chuyện gì ra chuyện đó! Tôi không nhiều lời với ông nữa! Chẳng phải cậu ta bảo trong vòng 10 ngày, cháu trai tôi phải có câu trả lời cho cậu ta sao? Thế này đi, bây giờ tôi cho cậu ta ba tiếng, trong vòng ba tiếng, nếu cậu ta muốn câu trả lời thì lăn đến đây! Nếu không đến thì tôi sẽ tự đến tìm, cho cậu ta câu trả lời!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận