Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần


Phùng Thạch vừa lên tiếng, mọi người nơi đây đều sững sờ. 
Số 128? 
Lại là số 128? 
Số 128 này rốt cuộc là thần thánh phương nào? 
Hiện trường lập tức rộ lên xôn xao. 
Khán giả nhìn về phía các học sinh. 
Đám La Phú Vinh, Tây Nhu Thiến, Vương Băng Điệp cũng ngơ ngác nhìn về phía đó. 
“Chuyện này là sao? Bài thi của thằng nhóc đó không có vấn đề gì chứ?”, Vương Băng Điệp nhíu mày hỏi. 
“Nếu không trả lời được, loại luôn là xong.

Nếu trả lời được thì vào vòng trong là được, thầy Tư Đồ đang làm gì vậy? Đúng là lãng phí thời gian!”, Tây Nhu Thiến hừ một tiếng, trách cứ. 
Vương Băng Điệp suy nghĩ, lại nhìn về phía La Phú Vinh. 
La Phú Vinh không nói gì, mỉm cười nhìn Tiểu Ngũ. 
Lúc này Tiểu Ngũ đã sợ đến mức ngã ngồi xuống đất. 
“Sao? Lại là các cậu làm à?”, Vương Băng Điệp nhíu mày hỏi. 
“Không phải em, là Tiểu Ngũ, chỉ một mình cậu ta làm, không liên quan đến em!”, La Phú Vinh nhún vai, nói. 
“Anh La, sao anh lại như vậy? Nếu ở trên khiển trách, anh phải cứu tôi!”, Tiểu Ngũ muốn khóc, vội vàng cầu cứu. 

“Cậu đã làm gì?”, Vương Băng Điệp hỏi. 
“Em… đánh tráo bài thi của cậu ta… đổi thành một bài thi mà em chuẩn bị trước, câu hỏi cũng là em ra”, Tiểu Ngũ khóc lóc. 
“Ha, cậu định dồn thằng chó đó vào chỗ chết à?!”, Vương Băng Điệp sáng mắt lên, nói. 
“Là anh La dặn em làm…”, Tiểu Ngũ nhỏ giọng nói. 
“Làm tốt lắm, yên tâm, La Phú Vinh sẽ bảo vệ cậu.

Vương Băng Điệp tôi cũng sẽ bảo vệ cậu! Sau này đi theo tôi đi!”, Vương Băng Điệp vỗ ngực nói. 
Tiểu Ngũ nghe vậy lập tức lấy lại lòng tin, vội vàng cúi đầu khom lưng: “Cảm ơn chị Vương, cảm ơn chị Vương”. 
Trong Kỳ Dược Phòng, nguồn lực của Vương Băng Điệp mạnh hơn La Phú Vinh nhiều.

Phải biết rằng Vương Băng Điệp xếp thứ tư trong thập đại thiên tài! Nếu không phải chút vấn đề đó của cô ta, danh tiếng nữ thần học viện sao đến lượt Tây Nhu Thiến? 
Nghĩ đến đó, Tiểu Ngũ cũng không sợ nữa. 
“Nghe nói cậu ra đề cho Mặc Tiểu Vũ?”, lúc này Vương Băng Điệp giống như nghĩ tới điều gì, đột nhiên hỏi một câu. 
Tiểu Ngũ cười ha ha, nói: “Chắc mọi người cũng từng học Thượng Thiện Luận của Hoàng Phủ Mật, một trong thập đại danh y của Hoa Quốc cổ đại rồi chứ?”. 
“Cậu nói vậy không phải bằng thừa? Ai chưa từng học?”, La Phú Vinh bực dọc nói. 
“Vậy chắc chắn mọi người cũng nhớ trong tờ thứ bảy của Thượng Thiện Luận, tác giả đề ra một câu hỏi khó đến nay không có ai giải ra, đúng không?”, Tiểu Ngũ cười nói. 
La Phú Vinh nghe vậy, trợn tròn mắt, vội vàng tiến tới, không tin nổi nhìn Tiểu Ngũ: “Chẳng lẽ… cậu đổi đề đó cho cậu ta?”. 
“Phải”, Tiểu Ngũ đắc ý cười nói. 
Nhưng cậu ta vừa nói xong, Vương Băng Điệp đã đánh bốp vào đầu cậu ta. 
“Ối!”. 
Tiểu Ngũ đau đến mức vội vàng ôm đầu, la lên oai oái: “Chị, sao chị đánh em?”. 
“Tôi đánh chết cậu thằng ngốc này!”. 
Vương Băng Điệp tay đấm chân đá. 
“Đủ rồi, đừng quậy nữa, nếu làm giáo viên nổi giận, ai cũng sẽ gặp rắc rối!”, Tây Nhu Thiến lạnh lùng nói. 
Vương Băng Điệp dừng lại, liếc nhìn La Phú Vinh, nghiến răng nói: “Loại ngốc nghếch này tự cậu giữ lại dùng đi, tôi không cần nữa!”. 
“Nếu cậu ta không ngốc thì có thể đưa ra mấy chủ ý lạ lùng này không?”, La Phú Vinh thở dài. 
Cậu ta luôn cảm thấy hoa long thuyền ở vòng một là vì đạo cụ của Tiểu Ngũ quá giả, nên mới để Lâm Chính nhận ra đó là phương thuốc giả. 
Nhưng Tiểu Ngũ vô cùng oan ức. 
Cậu ta ngẩng đầu lên, muốn khóc mà không có nước mắt: “Anh La, tôi… tôi làm sao?”. 
“Làm sao? Nói cậu ngu ngốc còn là khen ngợi cậu đấy! Cậu chọn đề gì không được, lại đi chọn một thiên cổ nan đề cho cậu ta! Cậu tưởng các giáo viên là kẻ ngốc à? Kỳ Dược Phòng sao có thể ra đề như thế cho học sinh? Vậy không phải chứng tỏ đề thi là giả hay sao? Thầy Tư Đồ còn không gọi phó phòng chủ tới mà được sao?”, La Phú Vinh trừng mắt nhìn cậu ta, nói. 

“Vậy… Vậy… Vậy lần này phải làm sao?”, Tiểu Ngũ hoảng sợ. 
“Cậu chơi chiêu ác quá, có ngốc cũng biết có người đang hại Mặc Tiểu Vũ! Phía trên chắc chắn sẽ điều tra, có lẽ gọi Mặc Tiểu Vũ qua đó cũng là vì việc này.

Tiểu Ngũ, tôi nói cậu biết, nếu một mình cậu gánh chuyện này, tôi còn có thể cứu cậu.

Nếu cậu khai tôi ra, tôi cùng lắm rời khỏi Kỳ Dược Phòng, nhưng cậu thì sẽ chết rất thê thảm!”, La Phú Vinh lạnh lùng nói. 
Sắc mặt Tiểu Ngũ thay đổi, cả người run rẩy, không ngừng gật đầu. 
Bọn họ lại nhìn về phía Lâm Chính. 
Lúc này, Lâm Chính cũng đã đến trước mặt mấy người giảng sư Tư Đồ và Phùng Thạch. 
Giảng sư Tư Đồ đặt bài thi đó lên bàn, nhìn chằm chằm Lâm Chính, lạnh lùng hỏi: “Mặc Tiểu Vũ, bài thi này… là cậu làm sao?”. 
“Đương nhiên”, Lâm Chính gật đầu. 
“Cậu nhìn thấy đáp án này ở đâu?”, giảng sư Chu gần như hỏi ngay lập tức. 
“Nhìn thấy đáp án?”. 
Lâm Chính khó hiểu, sau đó lắc đầu đáp: “Em không nhìn thấy ở đâu cả, mà là dựa theo hiểu biết của em để trả lời”. 
“Cái gì?”. 
Bọn họ tưởng mình nghe lầm, trợn tròn mắt nhìn Lâm Chính. 
“Người trẻ tuổi, cậu có biết đề này từ đâu ra không?”, Phùng Thạch chắp tay sau lưng, lạnh lùng hỏi. 
“Biết, tờ thứ bảy chương cuối trong Thượng Thiện Luận của Hoàng Phủ Mật, ông ấy có đề ra một nghi vấn, nói cách khác là suy đoán”, Lâm Chính đáp. 
“Đây là thiên cổ nan đề, sao cậu có thể giải đáp được loại đề này?”, giảng sư Tư Đồ hỏi. 
Rõ ràng ông ta không thể chấp nhận sự thật Lâm Chính tự mình giải đáp, ông ta vẫn nghiêng về chuyện Lâm Chính đã nhìn thấy đáp án này ở nơi nào đó. 
Suy cho cùng anh còn trẻ tuổi như vậy, sao có thể trả lời câu hỏi này được? 
Giới Đông y có bao nhiêu chuyên gia bác sĩ cả đời cũng không thể trả lời được câu hỏi này, đây đâu phải chuyện mà một thanh niên khoảng hai mươi tuổi làm được? 

“Thế nên, các thầy cô không tin đáp án này là em tự trả lời sao?”, Lâm Chính nhíu mày hỏi. 
“Không phải không tin, mà là nhất định không thể tin! Sao cậu có thể viết ra được đáp án như thế này?”, giảng sư Đường nói một cách quái gở. 
Những người khác cũng gật đầu. 
Chuyện này thật là nực cười. 
Giống như nói một đứa bé giải đáp được câu hỏi khó mà ngay cả Einstein cũng không giải đáp được. 
“Vậy em muốn hỏi các thầy cô, em có thể vào vòng sau hay không?”, Lâm Chính không hề để tâm, hỏi thẳng một câu. 
Mọi người nghe vậy lập tức ngẩn ra. 
Lâm Chính chỉ quan tâm kết quả.

Anh đến đây là để lấy Hà Linh Hoa, cho nên cũng lười tranh chấp với những người này.

Chỉ cần có thể vào thẳng vòng cuối là đủ rồi, ba hạng đầu của vòng thứ hai có thế nào anh không quan tâm. 
Mấy vị giảng sư nhíu mày, bàn bạc với nhau một lúc, ngay cả Phùng Thạch cũng hơi do dự. 
Một lúc sau, Phùng Thạch đi tới, thản nhiên nói: “Mặc Tiểu Vũ, cậu có thể vào vòng sau, nhưng chúng tôi muốn cậu làm một chuyện, thế nào?”. 
“Chuyện gì?”, Lâm Chính hỏi. 
“Nói cho chúng tôi biết, cậu lấy đáp án này từ đâu ra?”, giảng sư Chu quơ bài thi trong tay ông ta..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui