Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

“Dừng tay! Tất cả dừng tay”, Lương Khánh Tùng sợ hãi vội lên tiếng: “Nếu ai dám làm hại cậu Thư Thái thì tôi nhất định sẽ khiến kẻ đó chết không có đất chôn”.

“Lương Khánh Tùng. Anh đang làm hại nhà họ Lương đấy”, Lương Vệ Quốc đỏ mặt.

“Hại? Anh đang muốn tốt cho nhà họ Lương thì có. Tất cả cút ra”, Lương Khánh Tùng hét lớn, sau đó cho người cản ba người kia lại để họ không thể tiếp cận Thư Thái.

Hiện trường trở nên hỗn loạn. Thế nhưng người của Lương Khánh Tùng không có nhiều, không đông như của Lương Vệ Quốc nên bọn họ cũng bị khống chế.

Thư Thái cũng không vội, hắn cứ đứng im tại chỗ quan sát hai bên giằng co. Hắn muốn xem xem nhà họ Lương ai dám to gan. Nếu thật sự động vào hắn thì dù chỉ là một cọng lông thôi hắn cũng sẽ gây khó dễ cho nhà họ Lương.

“Cậu Thư Thái, cậu mau đứng phía sau tôi. Đám người Lương Vệ Quốc bị điên rồi”, thấy phe mình không chặn lại được thì Lương Khánh Tùng bèn hô lớn.

“Đứng phía sau ông? Lương Khánh Tùng, ông coi tôi là ai vậy? Tôi mà lại phải trốn sau lưng ông à. Tóm lại là nhà họ Lương mà động vào tôi thì hôm nay cũng là ngày chết của các người. Ha ha…”, Thư Thái bật cười.

Lương Khánh Tùng sợ tới mức mặt cắt không ra máu. Ông ta ra sức chặn lại nhưng vô ích.


“Hôm nay chính là ngày tàn của nhà họ Lương rồi sao?”, Lương Khánh Tùng đau khổ kêu gào.

Đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc,,.

“Tất cả dừng tay”, một giọng nói khác vang lên.

Cả hiện trường giật mình. Một lượng lớn người nhà họ Khánh lại lao vào. Ngay sau đó Lương Hổ Khiếu cùng không ít các tầng lớp cấp cao khác có mặt. Cái sân nhỏ bỗng chốc chật kín người.

“Bái kiến gia chủ”.

“Không cần đa lễ”

Lương Hổ Khiếu trầm mặt. Đôi mắt ánh lên vẻ lạnh giá. Ông ta nhìn một lượt rồi dừng lại ở chỗ Lương Vệ Quốc: “Lương Vệ Quốc, chú định tạo phản hay gì?”

“Anh cả, em không có ý đó. Em chỉ là…”, Lương Vệ Quốc định giải thích nhưng Lương Khiếu Hổ ngăn lại.


“Không cần nói nhiều. Tôi tuyên bố, từ hôm nay người của chi thứ ba không còn là người nhà họ Lương nữa”, Lương Hổ khiếu nói.

Dứt lời, cả hiện trường im phăng phắc…

Tất cả người nhà họ Lương đều tưởng mình đang nghe nhầm. Bao gồm cả Lương Vệ Quốc. Ông ta trố tròn mắt, nhìn Lương Hổ Khiếu bằng vẻ không dám tin. Một lúc lâu sau, ông ta mới lắp bắp: “Anh cả, anh nói gì cơ?”

“Tôi nói, từ ngày hôm nay chú và chi thứ ba không còn thuộc nhà họ Lương nữa. Mọi người đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Lương rồi. Nghe rõ chưa?”, Lương Hổ Khiếu nói.

“Hả?”, người của chi thứ ba há mồm trợn mắt. Không ai ngờ Lương Hổ Khiếu lại đưa ra quyết định như vậy…

“Không phải! Anh cả …”

“Câm miệng! Đừng gọi tôi là anh cả nữa. Tôi không có người em nào như vậy”, Lương Hổ Khiếu quát lớn.

Lượng Vệ Quốc sững sờ…

“Cậu Thư Thái, đã để cậu phải thất kinh rồi”.

Lương Hổ Khiếu cúi người, cung kính nói: “Chúng tôi đã mạo phạm tới cậu, mong cậu lượng thứ”.

“Sao thế? Một câu lượng thứ là có thể giải quyết được vấn đề sao? Ông coi tôi là ai vậy?”, Thư Thái nheo mắt cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui