Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chuyện nghiêm trọng đến mức đó sao?
Nhà họ Thư?
Rốt cuộc là con quái vật to lớn như thế nào mà có thể ép bức Lương Khánh Tùng đến mức này?
“Đừng hòng! Nằm mơ đi!”.
Lương Thu Yến đột nhiên hét lên, dang hai tay ra: “Ai cũng đừng hòng đưa con gái tôi đi! Tôi mặc kệ các người muốn làm gì con bé, không được đụng vào con gái tôi! Không ai được đụng vào!”.
“Xem ra nói chuyện đàng hoàng không có tác dụng rồi”.
Lương Khánh Tùng hừ lạnh: “Lôi nó ra, vào phòng bắt người!”.
“Vâng!”.
Người của chi thứ hai ở phía sau lập tức tiến lên.
“Dừng tay!”.
Vệ Yến đột nhiên đứng ra, quát lớn.
“Cô là ai?”, Lương Khánh Tùng nghiêm nghị hỏi.
“Tôi là người của thần y Lâm ở Dương Hoa!”, Vệ Yến nói: “Thần y Lâm và bà Lương Thu Yến có mối quan hệ thân thiết, sếp ra lệnh cho tôi ở lại đây săn sóc cô Lương Huyền Mi và bà Lương Thu Yến. Các người dám động vào một cọng tóc nào của bọn họ thì chính là khiêu chiến với thần y Lâm! Lương Khánh Tùng, ông sợ nhà họ Thư còn không sợ thần y Lâm hay sao? Ông có còn nhớ thủ đoạn lúc trước của thần y Lâm không?”.
Nghe vậy, sắc mặt của Lương Khánh Tùng trở nên trắng bệch.
Người nhà họ Lương cũng tỏ ra kinh hãi.
Phải.
Chuyện lúc trước thần y Lâm đại náo nhà họ Lương vẫn còn hiện rõ trước mắt mọi người.
Giống như ác mộng không thể phai nhạt trong lòng người nhà họ Lương.
Nhưng nhà họ Thư cũng đâu dễ chọc?
Chẳng lẽ chống lại nhà Thư thì nhà họ Lương có thể sống sót?
Lương Khánh Tùng rơi vào thế khó xử, không biết làm sao cho phải.
Cho đến khi một giọng nói lạnh lùng từ ngoài sân nhà truyền vào.
“Một con chó vô năng mà cũng dám ra vẻ thần kỳ như vậy, thế đạo này đúng là thay đổi rồi!”.
Bọn họ vội vàng đưa mắt nhìn sang, Thư Thái dẫn theo người nhà họ Thư đi vào trong sân.
Chính chủ đã đến!
“Cậu Thư!”.
Đám người Lương Khánh Tùng vội vàng cúi người, vẻ cung kính khiêm nhường.
“Anh nói cái gì?”, Vệ Yến nghiến răng nghiến lợi.
“Đừng lãng phí thời gian nữa, thần y Lâm đâu? Bảo anh ta ra đây, tôi có chuyện muốn tìm anh ta! Tôi cho anh ta năm phút, nếu quá thời gian đó, tôi sẽ giẫm nát xương anh ta!”, Thư Thái đốt điếu thuốc, mặt không cảm xúc, nói.
Giọng điệu quá ngông cuồng. Nhà họ Lương cảm thấy quá bất ngờ. Lương Khánh Tùng cũng hoang mang.
Trong nhận thức của họ, thực lực của nhà họ Thư mạnh hơn của thần y Lâm. Những cũng chỉ mạnh hơn chứ chưa tới mức có thể chèn ép được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...