Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
“Một chút võ vẽ mà thôi, nhưng để đối phó với ông thì vẫn dư sức”, Lâm Chính nói.
“Ngông cuồng”, Imura tức giận, hai mắt đỏ ngàu. Ông ta nhảy lên, rồi lại biến mất. Lâm Chính cũng khẽ nhảy và cũng biến mất theo.
“Bọn họ đi đâu rồi”, Tiểu Lưu thất kinh.
“Bọn họ vẫn ở trong căn phòng này nhưng do tốc độ quá nhanh nên mắt thường chúng ta không nhìn thấy được, cảm tưởng như là họ đã biến mất”.
Ông Trần trầm giọng: “Thực lực của hai người này đáng sợ quá”.
“Ông Trần, ông không sao chứ?”, Nông Đường Công hỏi.
“Tôi không sao…nhưng không biết thần y Lâm có đỡ được đòn của Imura không”, ông Trần tỏ vẻ lo lắng.
“Hi vọng cậu ta có thể cầm cự được”, Nông Đường Công nín thở, đôi mắt ánh lên vẻ phức tạp.
Mặc dù Lâm Chính có vẻ đang chiếm ưu thế nhưng Imura cũng chưa hề hấn gì. Có vẻ như Lâm Chính cũng không dễ đối phó với người này. Và khi Imura gặp đối thủ xứng tầm thì ông ta cũng sẽ trở nên nghiêm túc hơn.
Một khi ông ấy nghiêm túc….thì thật sự sẽ rất đáng sợ.
Hai người ở trong phòng nhưng đám đông không nhìn thấy họ đâu. Chỉ nghe thấy những âm thanh va chạm kỳ lạ vang lên trong không gian. Ngay sau đó là tiếng kính vỡ, tiếng đồ dùng bị đập gãy.
“Lùi ra”, ông Trần hô lớn. Tiểu Lưu không dám chần chừ, lập tức dìu Nông Đường Công lùi ra ngoài. Cô gái tóc ngắn cũng cắn răng chịu đau và vội dìu ông Trần ra bên ngoài.
Họ vừa đi ra thì…
Bùm…Tiếng nổ nặng nề vang lên.Bức tường bên cạnh họ bị vỡ vụn, hai bóng hình lao ra. Trong đó có một bóng hình đang chộp tay người còn lại và ném ra hành lang. May mà hành lang khá vững chắc nên không bị phá hủy. Tuy nhiên nguồn sức mạnh kinh khủng cũng khiến nó nứt toác.
Đám đông sợ hết hồn. Họ nhìn chăm chăm và phát hiện ra người nằm dưới đất là Imura. Lâm Chính đạp chân lên ngực ông ta. Tay còn lại thì siết cổ, ấn ông ta bẹp dí.
“Không…không thể nào”, ông Trần trố tròn mắt, tưởng mình đang bị ảo giác.
Những người khác cũng không dám tin. Lâm Chính có thể trấn áp được thần Ninja sao? Lẽ nào Imura không phải là đối thủ của cậu ta?
Lúc này Lâm Chính giáng xuống một cú đấm long trời lở đất. Cú đấm dội thẳng vào đầu Imura. Cơ thể Imura đột nhiên bùng nổ, phóng ra khói trắng. Đợi khói trắng tản đi thì mọi người mới phát hiện ra ông ta đã biến thành một khúc gỗ.
“Đây là thuật hoán thân của Imura sao?”, ông Trần thốt lên.
Vụt vụt…Một âm thanh kỳ lạ vang lên trong không khí. Lâm Chính vội vàng né người, đúng lúc này một lượng lớn phi tiêu phóng về phía anh. Nếu anh mà chạy chậm một bước thôi thì đã bị ghim không khác gì cái rổ rồi.
Anh quay lại nhìn. Imura đang bám trên một bức tường như một con nhện. Ông ta nhìn chăm chăm Lâm Chính, một thanh kiếm màu đỏ máu xuất hiện trong tay ông ta.
“Thú vị đấy. Không ngờ còn trẻ mà lại có thực lực như vậy. Tôi thật sự phải nghiêm túc rồi”.
Nói xong ông ta gầm lên: “Nhẫn Pháp! Lôi Điện Ngục Trảm”.
Vụt…Cây kiếm màu đỏ máu phóng ra từng luồng điện đổ về phía Lâm Chính.
Mạng lưới điện đáng sợ như bao trùm cơ thể anh. Lâm Chính không hề tỏ ra sợ hãi, anh chỉ đưa tay ra ngáng thanh kiếm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...