Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
“Khốn khiếp!”, Nông Đường Công nghiến răng, đánh vào tay của người Ninja kia, nhưng cũng không có tác dụng gì. Trước những Ninja do đích thân Imura đào tạo thì những người không biết võ công như ông ta có khác gì con sâu cái kiến chứ.
Nông Đường Công bị hai người Ninja khác kiểm soát. Ông ta không thể phản kháng.
Ông ta chỉ dẫn theo có Tiểu Lưu, đến cả Trịnh Nam Thiên cũng không đi cùng. Tiểu Lưu cũng bị khống chế, ông ta chẳng còn biết đặt hi vọng vào ai nữa.
Nhưng cũng không thể trách ông ta được. Nông Đường Công không ngờ rằng Imura lại to gan đến vậy…
Imura vẫn siết cổ ông Trần, nheo mắt chứng kiến mọi thứ: “Ông Nông, tôi trước đó đã nói rồi. Đây là chuyện giữa các võ giả. Nếu như ông không xen vào thì sẽ không xảy ra tình huống như thế này. Giờ ông đã động tay thì đừng trách sao tôi không khách khí. Tôi vốn chỉ muốn lấy hai tay, hai chân của người này thôi. Giờ ông can thiệp thì tôi đành phải giết ông ta vậy. Ông ta cũng đừng trách tôi độc ác. Tất cả là do ông ép mà thôi”.
Imura nói xong bèn lấy ra một cái dùi đâm về phía ngực ông Trần.
“Dừng lại”, Nông Đường Công hét lớn.
“Ông nội”, cô gái tóc ngắn khóc như muốn ngạt thở. Tiểu Lưu cũng trố tròn mắt. Chẳng còn ai làm gì được nữa.
Mọi chuyện dường như đã được định đoạt. Đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc thì…
Cạch…Cánh cửa phòng đột nhiên được đẩy ra.
“Hả?”, đám đông giật mình.
Imura cũng khựng người. Ông ta quay qua nhìn thì thấy một người đàn ông mặc vest bước vào: “Xin hỏi, ông Imura có ở đây không?”
Người đàn ông tóc trắng lên tiếng. Người này vừa dứt lời thì có hai Ninja la ra định không chế anh. Thế nhưng…hai Ninja này vừa định tiếp cận thì…
Phụt…Bọn họ giống như bị điện giật, lập tức mất đi cảm giác, đổ rầm ra đất, bất động.
“Cái gì?”, đám đông thất kinh. Imura khẽ chau mày, ngước nhìn.
“Sao? Đây là cách tiếp đãi khách của nước các ông đấy à. Ngói vỡ thì đúng là ngói vỡ, chẳng biết lễ nghĩa gì cả”, người đàn ông tóc trắng lắc đầu.
“Cậu là ai”, Imura hỏi.
Người đàn ông tóc trắng có vẻ như đến lúc này mới nhìn rõ cảnh tượng trong phòng. Anh khẽ chau mày: “Ông cụ Nông, sao…ông lại ở đây?”
“Thần y Lâm..điều này…”, Nông Đường Công không biết phải trả lời thế nào.
“Đây llà thần y Lâm à?”, Imura lên tiếng.
“Đúng vậy, ông chính là Imura?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Là tôi! Thần y Lâm, cậu không đi chuẩn bị để đấu với học sinh của tôi, chạy tới đây làm gì? Hay cậu sợ không thắng nổi cả đồ đệ của tôi nên chạy tới đây cầu xin, để tôi ra mặt hủy bỏ buổi quyết đấu? Nếu như vậy thì cậu phí công rồi. Một nhân vật nổi tiếng như cậu nếu mà học trò của tôi có thể đánh bại được thì chắc chắn sẽ khiến danh tiếng của cậu bị hủy hoại, như vậy thì võ thuật của nước chúng tôi sẽ có thể tạo ra sức ảnh hưởng trên toàn cầu”, Imura mỉm cười nói.
“Ông nhầm rồi. Tôi không phải tới cầu xin ông”, Lâm Chính nói xong bèn nhìn lên cổ của Imura.
Ở đó có một vòng hoa. Vòng hoa rất nhỏ, giống như một sợi dây chuyền vậy. Nếu không để ý kỹ thì sẽ không biết nó được đan từ hoa.
“Không thể nhầm được, chắc chắn là Minh Hoa…chắc chắn…”, Lâm Chính lầm bầm, đôi mắt ánh lên vẻ tinh anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...