Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

“Thủ trưởng, người giết chết Thiếu Phi không phải là Giới Long mà là một người tên Trung Xuyên. Người này có thực lực cực mạnh. Thiếu Phi không hiểu rõ về thực lực của đối phương, đấu tầm 30 hiệp là đã bị đánh bại rồi. Thiếu Phi biết mình không phải là đối thủ nên định đầu hàng nhưng đối phương đột nhiên bẽ gãy đầu của Thiếu Phi, không cho cậu ta nói ra được hai từ đầu hàng nữa…”, Giang Nam Tùng đau khổ nói.

Nông Đường Công nghe thấy vậy thì bốc hỏa. Một lúc sau, ông ta đập mạnh tay xuống bàn: “Đúng là ức hiếp người quá đáng”.

Ông ta gầm lên. Trần nhà cũng rung chuyển.Cô giúp việc đang nấu ăn cũng hét lớn, vội núp kỹ.

“Thủ trưởng, Thiếu Phi đã chết, đối phương nói thêm rằng, trong vòng ba ngày sẽ tổ chức một buổi đại hội giao lưu võ thuật giữa hai nước. Bọn họ đã thông báo trên các phương tiện truyền thông rồi. Chắc chẳng bao lâu nữa chuyện này sẽ được truyền khắp mạng xã hội. Giờ chúng ta phải làm sao?”, Giang Nam Tùng nói tiếp.

“Bọn họ không nể mặt tôi hay gì? Đúng là vô liêm sỉ”.

Nông Đường Công uống cạn chén rượu trên bàn và lạnh giọng: “Thế nhưng không cần phải lo lắng, nước ta nhân tài đông như quân nguyên, ngọa hổ tàng long mà, chẳng lẽ lại không đối phó được với bọn họ? Tôi sẽ sắp xếp ngay, ba ngày cũng là đủ rồi. Nếu không có ai thì tôi sẽ mời thiên kiêu”.

“Thiên kiêu?”, Giang Nam Tùng giật mình, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó bèn quay qua nhìn Lâm Chính.

Nông Đường Công thấy vậy mới bừng tỉnh, lập tức nhìn sang Băng Thượng Quân ngồ bên cạnh.


“Thời gian gấp gáp, chuyện thế này tốt nhất để người khác đi”, Lâm Chính làm gì có chuyện không biết ý đồ của hai người bọn họ. Chuyện về đại hội và bên phía Thương Minh đã khiến họ phải sứt đầu mẻ trán rồi, làm gì có thời gian mà xen vào những chuyện khác.

“Thần y Lâm, tôi biết cậu rất bận. Có điều chuyện này cậu cũng đừng vội từ chối. Cậu không đi thì có thể bảo đệ tử của cậu đi mà. Dù sao cậu ấy cũng là thiên kiêu, nếu có thể vì nước lập công thì sẽ nhận được rất nhiều lợi lạc đấy. Sau này cậu ta muốn làm gì thì phía bên trên cũng đều sẽ dễ dãi với cậu ta cả”, Nông Đường Công mỉm cười.

Lâm Chính nghe thấy vậy chỉ im lặng nhìn Băng Thượng Quân.

“Thầy yên tâm, chắc cũng không tốn nhiều thời gian đâu”, Băng Thượng Quân nói.

“Vậy được, anh đã muốn đi thì ở lại đây, tôi về Giang Thành trước. Đợi anh xong việc ở đây rồi tính”.

“Vâng thưa thầy”.

Lâm Chính ở lại khách sạn một tối, sáng ngày hôm sau ngồi máy bay quay về Giang Thành. Tại một góc sân bay, một người đàn ông lấy điện thoại ra ấn số.


“Thế nào? Người đi chưa?”

“Đi rồi ạ! Về Giang Thành rồi”.

“Vậy sao? Lúc đi không làm gì khác à?”

“Không ạ. Có điều…trước buổi tối rời đi, thần y Lâm có ở chỗ Nông Đường Công”.

“Nông Đường Công? Chắc chứ?”

“Chắc ạ! Lúc bước ra thì có cả Giang Nam Tùng nữa, hơn nữa thái độ của ông này đối với thần y Lâm còn vô cùng cung kính”.

“Nông Đường Công, Giang Nam Tùng…và cả một người phụ nữ biết võ nữa…Có mấy người này rồi, thần y Lâm mà muốn cắm cọc ở Yên Kinh thì cũng không phải điều gì khó khăn”.

“Với sức mạnh hiện tại của thần y Lâm, chúng ta không đối đầu được đâu. Phải mời các gia tộc khác cùng hỗ trợ. Nếu không, cậu ta có thể dễ dàng ra vào nhà họ Lâm của chúng ta đấy ạ”.

“Yên tâm đi, chuyện này đã báo cáo cho gia chủ rồi. Gia chủ đang sắp xếp. Giờ điều vài người tới Giang Thành giám sát thần y Lâm đi”.

“Vâng”, người đàn ông nói xong bèn tắt máy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui