Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thần y Diêu vội vàng hét toáng lên: “Thủ trưởng Nông, tôi đã hành nghề y cả đời, không biết đã cứu được bao nhiêu người! Những nhân vật lớn nhỏ ở Yên Kinh đều từng khám chữa bệnh ở chỗ tôi! Ông phong tỏa sơn trang Thần Y của tôi, ông không sợ chọc giận dư luận sao?”
“Chọc giận dư luận ư? Mẹ kiếp! Ông là đồ hám lợi! Lúc các nhân vật lớn đến, ông chỉ khám bệnh cho bọn họ, ném mạng sống của những người đến khám bệnh như chúng tôi sang một bên. Loại người như ông hoàn toàn không xứng đáng làm bác sĩ! Sơn trang Thần Y đáng bị phong tỏa!”, Triệu Chí Đông nhổ nước bọt, mắng chửi.
“Nói đúng lắm! Nên bị phong tỏa!”
“Phong tỏa! Lập tức phong tỏa!”
“Tôi ủng hộ ông cụ Nông phong tỏa sơn trang Thần Y!”
Đám người Nhậm Nhàn, Vương Dương đồng thanh hét lớn.
Sắc mặt thần y Diêu trở nên tái nhợt.
Nông Đường Công lấy chiếc điện thoại cũ trên người ra và bấm số.
Một lúc sau, Trịnh Nam Thiên ở dưới chân núi dẫn theo đội quân xông thẳng lên, bắt đầu đuổi mọi người trong sơn trang Thần Y ra ngoài, phong tỏa cổng lớn.
“Không!”
Thần y Diêu quỳ trên mặt đất, nhìn sơn trang Thần Y bị phong tỏa, điên cuồng hét lớn.
Sơn trang Thần Y là tâm huyết cả đời của ông ta.
Cứ mất đi như vậy, sao ông ta có thể chấp nhận được?
“Ông Diêu, ông đừng buồn, y thuật của ông vẫn còn đó, sau này ông đợi thời cơ quay lại thì có khó khăn gì đâu?”, người bên cạnh an ủi.
Nhưng thần y Diêu nào cam tâm?
Điều ông ta quan tâm nhất là thể diện.
Hôm nay Lâm Chính khiến ông ta trở thành một con chó mất nhà, nếu ông ta nhẫn nhịn cục tức này thì sao có thể là thần y Diêu cơ chứ?
Mấy người Lâm Chính đang định xuống núi, thần y Diêu đột nhiên đứng dậy, rống to: “Tên họ Lâm kia! Đứng lại cho tôi!”
“Thần y Diêu có gì chỉ bảo sao?”, Lâm Chính nghiêng đầu hỏi.
“Ông đây không phục! Y thuật của tôi không thể thua kém cậu! Tôi muốn so tài y thuật với cậu!”, thần y Diêu gào thét.
“Ông muốn so tài thế nào?”, Lâm Chính hỏi.
“Tôi muốn cậu chết!”
Thần y Diêu hét lớn, không biết ông ta lấy đâu ra mấy cây châm bạc tẩm độc, hung hăng vung về phía Lâm Chính.
Nhưng châm bạc vừa tới gần, Lâm Chính đã giơ tay lên, nắm chắc mấy cây châm bạc đó trong tay.
“Hả?”, thần y Diêu sửng sốt.
Cánh tay Lâm Chính khẽ run lên.
Vút vù vù.
Cây châm bạc chợt bay về phía ngược lại.
Vèo vèo vèo…
Vài tiếng động nhỏ phát ra, toàn bộ châm độc đâm vào người thần y Diêu…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...