Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thấy nhà họ Nông không nghe lời khuyên, Tiểu Lưu hạ quyết tâm, chạy nhanh về phía Nông Đường Công, định nhét thuốc vào miệng ông ta.
Nhưng người nhà họ Nông lanh tay lẹ mắt, chặn Tiểu Lưu lại.
Mấy người hợp sức khóa chặt tay chân anh ta, Nông Tân chạy như bay tới, đấm một cú vào mặt Tiểu Lưu.
Binh!
Tiểu Lưu bị đấm ngã ra đất, nôn ra máu, hình như một chiếc răng cũng bị đánh văng ra.
“Gỡ ngón tay cậu ta ra cho tôi!”.
Nông Tân quát.
Mấy người nhà họ Nông lập tức giữ tay phải của Tiểu Lưu, một người tiến tới, ra sức gỡ năm ngón tay của anh ta ra.
Tiểu Lưu đỏ bừng mặt, liều mạng nắm chặt năm ngón tay.
Nhưng… sức lực của một mình anh ta không thể đọ lại được nhiều người như vậy.
Năm ngón tay anh ta bị người nhà họ Nông gỡ ra.
Viên thuốc anh ta nắm trong lòng bàn tay lộ ra trước mặt mọi người.
Nông Tân lấy thuốc, ném xuống đất, giẫm lên.
Rắc!
Viên thuốc lập tức nát thành bột vụn.
Tiểu Lưu mở to mắt, sững sờ.
“Thuốc… thuốc… lại bị hủy rồi sao?”
Tiểu Lưu thẫn thờ nhìn chằm chằm vào lòng bàn chân của Nông Tân, đờ đẫn sững sờ.
Lúc Nông Tân nhấc lòng bàn chân lên, viên thuốc tròn đã biến thành bụi phấn, trộn lẫn với cát.
Tim Tiểu Lưu đập loạn xạ, đủ loại cảm xúc ùa về, anh ta đang định nói thì Nông Tân đã lao tới, hung hăng tát mạnh vào mặt anh ta.
Tiểu Lưu bị đánh đến mức đầu óc choáng váng.
Nông Tân nắm lấy cổ áo anh ta, lạnh lùng nói: “Nghe này! Lưu Ngọc Vũ! Nếu không phải bố cậu và bố tôi là chiến hữu, tôi và cậu quen biết nhiều năm thì tôi đã giết cậu từ lâu rồi. Món nợ của cậu, sớm muộn gì tôi cũng sẽ tính. Bây giờ cậu lập tức nói cho tôi biết thần y Lâm đang ở đâu?”
“Đúng! Thần y Lâm ở đâu? Mau nói rõ ràng cho chúng tôi!”
“Mau giải thích cho chúng tôi!”
“Thần y Lâm đâu? Lập tức cử người đi bắt hắn về đây!”
Người nhà họ Nông nhao nhao quát tháo, ai nấy đều nổi giận đùng đùng.
Mấy người thần y Diêu đưa mắt nhìn nhau, khóe miệng cong lên, cười đểu quan sát.
Tình hình đang phát triển theo hướng mà họ rất mong đợi.
Nếu mọi chuyện cứ tiếp tục như vậy, tất cả trách nhiệm sẽ đổ lên đầu thần y Lâm, còn bọn họ hoàn toàn không có trách nhiệm gì, trái lại, bọn họ sẽ được mọi người bên ngoài mô tả thành thần y cứu giúp người đáng thương trong thiên hạ, tuyệt vời làm sao!
Cú đấm đó khiến mũi của Tiểu Lưu bị bầm tím, khuôn mặt sưng vù, đầu óc choáng váng.
Anh ta biết tiếp tục như vậy sẽ không có kết quả gì, đang định lên tiếng nói gì đó thì lúc này, một đệ tử của sơn trang Thần Y vội vàng chạy tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...