Câu nói này đã khiến kẻ được nhà họ Lâm cử tới biết được tầm quan trọng của vấn đề.
Từ đầu tới cuối, Lâm Chính chưa từng nghĩ tới việc sẽ quay về nhà họ Lâm.
Anh sẽ tới đó!Nhưng không phải để trở về, mà là để tìm lại công bằng.
Anh chẳng còn bận tâm tới nhà họ Lâm nữa rồi.
Thậm chí…là anh còn muốn hủy diệt cả nhà họ Lâm.
Người này cuối cùng cũng phải lộ ra vẻ hoảng sợ.
Hắn đã đánh giá thấp “kẻ bỏ đi này”.
Từ đầu tới cuối…đúng ra bọn họ không nên lơ là sự tồn tại của anh.
Thế nhưng họ đã làm thế.
“Được rồi, đến lúc lên đường rồi”.
Lâm Chính giơ súng lên lần nữa.
Đúng lúc này, nòng súng không còn chĩa vào đầu gối hắn nữa mà là chĩa vào giữa trán.
Kẻ này thất kinh, định đứng lên nhưng người bên cạnh đã ghì chặt vai hắn ép hắn ngã ra ghế.
“Lâm Chính, đợi…đợi đã…tôi…tôi có lời muốn nói….đợi đã!”, hắn cuống cuồng kêu lên.
“Nói đi”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
Hắn hoảng sợ, vội vàng lên tiếng: “Tôi…tôi biết nguyên nhân cái chết của mẹ cậu”.
“Chuyện này tôi biết rồi”.
“Tôi còn biết là ai làm, biết cả ai đã đuổi cậu ra khỏi nhà, xếp xuống nhánh phụ và rồi ép lấy con gái nhà họ Tô nữa…”
“Điều này tôi cũng biết luôn”, Lâm Chính lắc đầu: “Nếu như không có tin gì mới thì tốt nhất là ngoan ngoãn ngậm miệng lại”
“Cậu….Lâm Chính, cậu dám giết tôi? Cậu cố biết tôi mà chết ở đây thì sẽ có hậu quả gì không? Một người nhà họ Lâm chết ở Giang Thành.
Cậu còn muốn ở lại đây nữa không? Tới khi đó cậu sẽ không còn là thần y Lâm nữa đâu.
Sẽ không có chỗ dung thân đâu.
Cả Giang Thành này sẽ bị xới tung vì cậu đấy! Cậu không thoát được”, người nhà họ Lâm nghiến răng nói.
“Vì vậy anh cho rằng người nhà họ Lâm tới thì thôi sẽ sợ sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Lẽ nào không phải?”, hắn cố tỏ ra bình tĩnh.
“Trước đó tôi đã nói rồi.
Tôi sẽ đi gặp nhà họ Lâm sớm thôi, để giải quyết mọi chuyện! Anh tưởng nhà họ Lâm có thể đì tôi thật sao?”, Lâm Chính cúi người, nhìn hắn chăm chăm.
Người này run rẩy, nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt hoảng loạn.
Hoảng loạn và sợ hãi.
Một giây sau…
Pằng…
Lâm Chính lại bóp cò.
Người này co giật, máu ở vùng đầu bắn phụt ra.
Đợi đến khi khẩu súng rời khỏi đầu thì hắn đã ngã ra đất, bất động.
Mã Hải và Cung Hỉ Vân đứng bên cạnh trợn tròn mắt, nhìn cảnh tượng khủng khiếp bằng vẻ không dám tin.
Người đến từ nhà họ Lâm đã bị xử lý như vậy sao? Điên thật rồi? Chủ tịch Lâm điên rồi.
Đây là người nhà họ Lâm đấy.
Giết hắn, đồng nghĩa với việc tuyên chiến với nhà họ Lâm.
Hơn nữa vừa rồi cuộc nói chuyện giữa hai người họ là gì vậy? Chủ tịch Lâm…cũng là người nhà họ Lâm sao?
Mã Hải và Cung Hỉ Vân cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Chuyện này đúng là không thể chấp nhận được…
“Cho người thu dọn đi”, Lâm Chính đặt súng lên bàn: “Đừng để lại dấu vết gì”.
“Vâng, chủ tịch Lâm”, Cung Hỉ Vân vội vàng gật đầu.
“Chủ tịch Lâm, vậy phải…nói thế nào với nhà họ Lâm đấy?”, Mã Hải vội vàng hỏi.
“Không cần nói gì cả, để người nhà họ tự đi điều tra".
Lâm Chính phủi áo, quay người đi ra ngoài.
Mã Hải chìm vào im lặng khi nghe thấy vậy.
Ý của Lâm Chính…có lẽ là anh thật sự muốn tuyên chiến với nhà họ Lâm rồi.
Nhưng với chút sức mạnh của Hoa Dương mà tuyên chiến với nhà họ Lâm thì khác gì trứng chọi đá?
“Lần này rắc rối rồi”, Mã Hải thở dài.
Rời khỏi khách sạn, Lâm Chính đi về phía bãi đỗ xe.
Mặc dù đã tiêu diệt một người nhà họ Lâm nhưng không thể nào khiến anh hết tức giận và phiền não.
Nhà họ Lâm vẫn là nhà họ Lâm, vẫn chưa đòi lại được công bằng cho mẹ…Đúng lúc Lâm Chính mở cửa xe, định về nhà thì bỗng điện thoại đổ chuống.
Lâm Chính lấy ra, liếc nhìn.
Là Tần Bách Tùng gọi tới.
Anh bắt máy.
“Tần Bách Tùng, sao thế?”, Lâm Chính hỏi.
“Thầy ơi, Tần Ngưng được cứu rồi, được cứu rồi”, Tần Bách Tùng kích động kêu lên.
“Hả?”
Lâm Chính ngạc nhiên.
Tần Bách Tùng không biết đã nói gì mà một lúc sau Lâm Chính đã lên tiếng: “Ông đợi tôi, tôi sẽ lập tức tới bệnh viện”.
“Được được, tôi đợi thầy”, Tần Bách Tùng nói liên tục.
Lâm Chính đạp chân ga, đi thẳng tới bệnh viện.
Một lúc sau, anh đã có mặt tại bãi đỗ xe của nơi đây.
Anh gấp rút đi tới phòng bệnh của Tần Ngưng thì nhìn thấy hai người đang đứng ở hành lang.
Một già một trẻ.
Người già chính là Tần Bách Tùng.
Lúc này ông ta chắp tay sau lưng, đi đi lại lại với vẻ lo lắng, bất an.
Người còn lại là một cô gái.
Cô gái để tóc ngắn, nước da khỏe khoắn, mặc đồng phục công sở, người vừa vặn không chút mỡ thừa, ngũ quan sắc nét, ngời ngời khí chất.
“Thưa thầy, thầy tới rồi?”, Tần Bách Tùng nhìn thấy Lâm Chính thì mừng rỡ bước tới đón.
Cô gái cũng đã thấy Lâm Chính bèn để ý tới cổ tay anh như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Sao rồi? Tần Ngưng thế nào rồi?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.
“Tần Ngưng vẫn vậy.
Chỉ là món dược liệu Hà Linh Hoa mà thầy yêu cầu có đầu mối rồi”, Tần Bách Tùng mỉm cười.
“Cái gì?”
Lâm Chính bàng hoàng.
Đây là thứ có trong truyền thuyết cơ mà.
Theo tính toán của anh thì Hà Linh Hoa trong nước chỉ có tầm ba bông.
Bởi vì điều kiện sinh tồn của loại thực vật thần cấp này cực kỳ khắc nghiệt.
Anh vốn định đi Miêu Cương tìm kiếm xem có may mắn hay không, vậy mà không ngờ Tần Bách Tùng lại có manh mối rồi.
“Hà Linh Hoa ở đâu?”, Lâm Chính lập tức hỏi.
“Điều này thì phải hỏi cô đây rồi”.
Tần Bách Tùng mỉm cười, quay người chỉ vào cô gái tóc ngắn.
“Ồ!”, lúc này Lâm Chính mới ý thức tới cô gái này.
Cô gái bước tới, đưa tay ra: “Chào anh Lâm, tôi tên là Thiên Mạch.
Lần đầu gặp mặt, mong được chỉ giáo”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...