Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần


Mã Hải vô cùng quen thuộc với tên Chu Đại Minh này. 
Trước khi Mã Hải đi theo Lâm Chính, Chu Đại Minh vẫn làm việc dưới trướng ông ta, đến nay đã tròn mười ba năm. 
Bao nhiêu năm nay, năng lực làm việc của Chu Đại Minh không thể nghi ngờ.

Mã Hải cũng hiểu rõ người này, hắn có tính tham lam đơn thuần, thích tiền.

Cũng chính vì vậy mà dù Mã Hải cho hắn đãi ngộ hậu hĩnh cũng sẽ không quá trọng dụng hắn.

Bởi vì dã tâm hắn quá lớn, một khi trong tay có quá nhiều tài sản sẽ không kiểm soát được. 
Đương nhiên Chu Đại Minh cũng không có ý kiến gì với người tài trợ tiền cho mình, bất cứ mệnh lệnh nào của Mã Hải, hắn cũng sẽ làm theo, thực hiện nó một cách hoàn hảo. 
Nhưng hôm nay, Chu Đại Minh lại ngang nhiên chống đối Mã Hải… 
Đổi lại là trước kia, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra! 
Mã Hải trợn tròn mắt, nhìn Chu Đại Minh, tức giận đến mức cả người run rẩy. 
“Chu Đại Minh, cậu… cậu làm phản à?! Cậu có biết người này là ai không? Đó là cô Tô Nhu, người phụ nữ mà Chủ tịch Lâm nhắm trúng, cậu lại dám động vào cô ấy? Ngày mai cậu không cần tới công ty nữa đâu!”, Mã Hải tức giận nói. 
“Ồ? Đây là sa thải tôi à?”, Chu Đại Minh nhún vai, cười nói. 
“Phải thì đã sao?”, Mã Hải bực dọc đáp. 
“Ha ha, vậy thì cùng lắm khỏi làm nữa.

Họ Mã kia, ông nghĩ tôi quan tâm  đến chức vụ giám đốc dự án kia sao?”, Chu Đại Minh khinh thường nói. 
Mã Hải sửng sốt: “Cậu nói vậy là ý gì?”. 
“Ý gì? Còn muốn tôi nói thế nào nữa? Bây giờ họ Mã ông không là gì trong mắt tôi nữa, ông là cái rắm! Ông hiểu chưa?”, Chu Đại Minh cười nhạt nói. 

“Cậu…”, Mã Hải đỏ bừng mặt, không nói nên lời. 
Lâm Chính nhíu mày. 
Mã Hải là anh gọi tới. 
Anh vốn định để Mã Hải đến giải quyết vụ này, nhưng bây giờ xem ra anh sai rồi, sai lầm to rồi. 
Tên Chu Đại Minh này không còn nằm trong tầm kiểm soát của Mã Hải nữa, sau lưng hắn… e là có một người khác… 
“Lâm Chính… Chúng ta rời khỏi đây…”. 
Tô Nhu như nhìn thấy cứu tinh, vội nói với Lâm Chính. 
“Mau đi với anh!”. 
Lâm Chính cũng không khách sáo, quát khẽ một tiếng, nắm lấy tay Tô Nhu, định đưa cô rời khỏi đó. 
Nhưng mấy tên to cao kia lại chặn đường Lâm Chính. 
“Cút ra!”, Lâm Chính lạnh lùng quát. 
“Đồ vô dụng, ai cho mày đi?”, Chu Đại Minh cười nói. 
“Là nhà họ Lâm xui khiến anh làm như vậy đúng không?”, Lâm Chính lạnh lùng hỏi. 
“Ha, hóa ra mày không có ngu nhỉ! Không sai, đúng là có người bỏ mấy triệu tệ ra nhờ tao giải quyết vợ mày.

Thật ra, nhân vật chính ở đây ngày hôm nay không phải là con đ ĩ kia, mà là mày!”, Giám đốc Chu nheo mắt, nói. 
Tô Nhu nghe nói mà không hiểu ra sao: “Lâm Chính, anh đang nói gì vậy?”. 
Cô vừa hỏi xong, mấy gã kia đột nhiên lấy một khẩu súng đen kịt từ trong người ra, nhắm thẳng vào Lâm Chính. 
“Hả?”. 
Mã Hải lập tức bị dọa sợ. 
“Các người đang làm gì vậy?”, Tô Nhu cũng bị cảnh này làm kinh hãi, đứng ngây ra. 
Đang yên đang lành sao lại rút cả súng? 
Hai người vô cùng bàng hoàng. 
Sắc mặt Lâm Chính lại sa sầm. 
Anh đã có thể chắc chắn đây chính là thủ đoạn của nhà họ Lâm. 
“Đồ vô dụng! Mày nói xem có trùng hợp không, cứ phải đắc tội với nhân vật lớn làm gì? Mày cũng không xem lại bản thân xem mày có đức hạnh gì.

Mày có tiền không? Mày có quyền không? Mày chẳng có gì cả, nhưng mày có một cô vợ xinh đẹp như hoa!”, Giám đốc Chu mỉm cười nói: “Người đó đã dặn dò bọn tao xử vợ mày trước mặt mày.

Ha ha, nghe nói đồ vô dụng mày kết hôn ba năm mà chưa đụng vào ngón tay của vợ mày bao giờ.

Lần này mày có phúc rồi, chắc hẳn vẻ mặt của vợ mày lát nữa là điều mà mày luôn mong chờ được thấy.

Ha ha ha…”. 
Người trong phòng cười lớn. 
“Á…”, Tô Nhu sợ đến mức mặt trắng bệch. 
“Chu Đại Minh! Cậu… Cậu làm vậy là phạm pháp, cậu đang gây án đấy… Cậu… Cậu không sợ bị trừng trị sao?”, Mã Hải run rẩy nói. 
“Chủ tịch Mã, chúng ta đều là người trưởng thành, sao ông vẫn còn nói mấy lời ấu trĩ như vậy?”, Chu Đại Minh cười khẩy một tiếng, phất tay nói: “Giữ tên vô dụng của nhà họ Tô đó lại, tao muốn hiếp vợ nó trước mặt nó”. 

“Ha ha ha ha, vâng ông chủ!”. 
“Thú vị, thú vị, ha ha ha…”. 
“Tôi đã chờ mong được nhìn thấy vẻ mặt của anh ta lâu rồi!”. 
Bọn họ đều phấn khởi la lên. 
“Dừng tay!”. 
Tô Nhu vội hét lên. 
Nhưng lúc này Chu Đại Minh đã không còn quan tâm  đến cô nữa. 
Mấy gã đàn ông cao to xông lên bắt người. 
Chu Đại Minh cũng chuẩn bị c ởi quần vào việc chính. 
Tô Nhu run lẩy bẩy. 
Mã Hải như người mất hồn. 
Ngay khi đó… 
Rầm! 
Cửa lớn lại bị đạp ra. 
Loạt soạt… 
Nhiều người mặc áo đen ùa vào phòng, rút súng nhắm vào mấy gã đàn ông cao to và Chu Đại Minh. 
Chu Đại Minh run rẩy cả người, động tác cứng nhắc. 
Mấy gã đàn ông cao to giơ hai tay lên đầu, người cứng nhắc không dám hành động tùy tiện, trên mặt ai cũng đầy vẻ hoảng sợ. 
Bọn họ không khỏi sửng sốt. 
Một người phụ nữ mặc áo da chồn, trang điểm xinh đẹp bước vào. 
“Cung Hỉ Vân?”. 
Mã Hải mừng rỡ nhìn sang. 
“Chị Vân?”. 
Chu Đại Minh cũng kinh ngạc, sau đó sắc mặt trở nên trắng bệch. 
Cung Hỉ Vân cũng đã đến. 
Chu Đại Minh cảm thấy nguội lạnh trong lòng. 
“Đặt hết súng xuống cho tôi!”, Cung Hỉ Vân trừng mắt nhìn mấy gã đàn ông cao to, lạnh lùng nói. 
Mấy gã đó làm gì dám phản kháng? Vội vàng ném súng xuống đất. 

Đùa gì chứ, trên đầu ai cũng có bốn năm khẩu súng chĩa vào, bọn họ đâu dám hành động tùy tiện. 
Cung Hỉ Vân chạy tới, đạp vào bụng Chu Đại Minh. 
“Ối!”. 
Chu Đại Minh kêu lên thê thảm, ngã xuống đất lăn lộn, vô cùng chật vật. 
“Đồ chó, không biết khách sạn này là ai bảo kê à? Dám đến đây giở thói ngang ngược?”, Cung Hỉ Vân phẫn nộ quát lên. 
“Chị Vân, tha… tha cho tôi đi…”, Chu Đại Minh run rẩy la lên. 
“Tha? Không vội, chúng ta từ từ chơi!”. 
Cung Hỉ Vân lạnh lùng nói, sau đó quay đầu lại, đang định nói chuyện với Lâm Chính.

Nhưng thấy Tô Nhu đang ở bên cạnh, cô ta chỉ âm thầm gật đầu với Lâm Chính, sau đó nhìn sang Mã Hải. 
“Chủ tịch Mã, ông không sao chứ?”. 
“Tôi không sao… Không sao…”, Mã Hải thở phào nhẹ nhõm. 
Ông ta quên mất khách sạn này là địa bàn của Cung Hỉ Vân, mặc dù ông ta không thông báo cho Cung Hỉ Vân, nhưng có lẽ Cung Hỉ Vân đã nhận được tin tức. 
Coi như đã biến nguy thành an! 
Mã Hải vỗ ngực. 
“Tiểu Nhu, chúng ta quay về thôi”. 
Lâm Chính sầm mặt, bế ngang Tô Nhu lên, đi ra phía cửa. 
“Ấy… Lâm Chính, chúng ta… vẫn chưa cảm ơn họ…”, Tô Nhu dường như vừa mới hoàn hồn lại, vội nói. 
“Anh sẽ cảm ơn họ, em cứ về trước”. 
Lâm Chính nói, bế Tô Nhu lên ghế lái phụ, sau đó nhấn ga, chở cô về nhà..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui