Một chiếc xe màu đỏ đỗ trước khách sạn Nam Thanh.
Lâm Chính bước xuống xe, lấy gậy của Tô Nhu từ trong cốp ra.Tô Nhu khó khăn chống gậy bước đi.
Những người đi ngang qua đường đều ngoái lại nhìn cô gái xinh đẹp bước đi tập tễnh.
Họ cảm thấy thương cô gái.
“Một cô gái xinh đẹp như vậy mà lại bị tàn tật”.
“Không phải là bị chồng cô ấy đánh đấy chứ?”
“Đúng là hồng nhan bạc mệnh mà”.
Mọi người xì xầm.
Tô Nhu cúi đầu, coi như không nghe thấy.
Lâm Chính vừa dìu cô vừa chau mày.
Giám đốc hạng mục của tập đoàn Dương Hoa sao? Đang yên đang lành sao lại mời Tô Nhu ăn cơm?
Giờ cả Giang Thành đều biết thần y Lâm để ý Tô Nhu, vậy mà hắn lại mời Tô Nhu dùng bữa thì chẳng khác gì coi trời bằng vung?
Lâm Chính vốn định gọi điện hỏi Mã Hải nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì lại thôi.
Dù sao thì anh cũng chưa gặp giám đốc Chu đó, cũng không biết ý của hắn là gì.
Lâm Chính nghĩ vẫn còn một khả năng.
Có thể ở đây có sự sắp đặt của người nhà họ Lâm.
Bởi vì theo quy tắc của nhà họ Lâm thì hành động kẻ đó lấy thuốc lại đã ngầm ra hiệu rằng việc trừng phạt Lâm Chính chính thức bắt đầu.
Nhà họ Lâm mà báo thù thì không có chuyện chỉ đánh một trận là xong, mà chắc chắn sẽ luôn đi theo mô típ.
Đó là khiến đối phương thân bại danh liệt, bị vùi dập triệt để.
Cả về thể xác và tinh thần.
Anh bắt đầu nâng cao cảnh giác.
Tô Nhu và Lâm Chính bước vào khách sạn, lập tức khiến nhiều người chú ý.
“Cô Tô Nhu, mời bên này, giám đốc Chu đang ở trong phòng VIP đợi cô”.
“Được”.
Tô Nhu gật đầu, chống gậy đi vào.
Phòng của khách sạn Nam Thanh được chia là ba cấp, đó là phòng Public, phòng Silve và phòng Gold.
Trong đó phòng Gold chỉ có duy nhất một phòng và không phải ai cũng đặt được.
Nghe nói nếu không phải là hào môn thì không thể nào, mà có muốn đặt cũng phải đặt trước một tháng.
Vậy sao giám đốc Chu lại có khả năng đó chứ? Hắn chỉ là một giám đốc hạng mục thôi mà.
Lâm Chính đanh mắt, dường như đoán ra được điều gì đó.
Cạch.
Người phục vụ đứng bên cạnh mở cửa.
Ánh sáng chói mắt lập tức hắt ra.
Đó là ánh sáng phát ra từ vàng.
Tô Nhu há hốc miệng, ngạc nhiên nhìn cảnh tượng bên trong.
Cả căn phòng được thiết kế vô cùng sang trọng và tinh tế mang phong cách Trung Đông.
Bất kể là bàn ghế hay dụng cụ gì trong phòng thì đều được làm bằng vàng.
Từ thảm trải đến đèn trang chí đều là những sản phẩm thủ công được đặt từ nước ngoài về.
Tất cả các góc cạnh đều toát lên vẻ giàu có.
Có lẽ đây cũng là lần đầu tiên Tô Nhu nhìn thấy cảnh tượng này.
Cô đứng như trời trồng.
Lúc này một người đàn ông mập mạp, đeo kính, đầu hói đứng dậy, mỉm cười.
“Ấy, đây là cô Tô Nhu phải không? Nào nào, cô Tô cô đi lại khó khăn, mời ngồi!’
“Chào giám đốc Chu!”
Tô Nhu khẽ gật đầu, mỉm cười ngồi xuống.
Cô nhìn xung quanh, phát hiện ra bên cạnh giám đốc Chu còn có vài người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen.
Lúc này bọn họ đang nhìn Tô Nhu và bất chợt nở nụ cười kỳ quái.
Tô Nhu tim đập thình thịch, cảm giác có gì đó không ổn nên vô thức ngồi xích lại gần Lâm Chính.
“Ấy! Cô Tô Nhu, đây là ai vậy?”, giảm đốc Chu lúc này mới để ý tới Lâm Chính bèn lên tiếng hỏi.
“Đây là chồng của tôi, Lâm Chính”, Tô Nhu cười ái ngại.
“Ồ, chính là Lâm Chính ăn bám bố mẹ vợ đấy hả?”, giám đốc Chu liếc nhìn Lâm Chính và mỉm cười.
“Ha ha…”, đám người phía sau cũng bật cười ha ha.
“Giám đốc Chu, đề nghị anh chú ý ăn nói”, Tô Nhu tức giận.
“Ha ha, tôi nói đùa thôi mà.
Cô Tô, cô đừng giận, tôi không có ý gì khác”, giảm đốc Chu vội vàng xua tay.
Tô Nhu chau mày nhưng không nói gì.
“Hôm nay mời cô Tô tới ăn cơm cũng không có mục đích gì, chủ yếu là muốn kết bạn với cô.
Thế nhưng tôi lại không thích những người ăn bám, mà tôi cũng không hề mời vị này tới…Cô Tô, cô có thể mời anh ta rời đi được không, ra ngoài đợi chẳng hạn”, giám đốc Chu mỉm cười.
“Sao có thể như vậy được…”, Tô Nhu lộ vẻ khó coi.
“Vậy à? Vậy thì chuyện hạng mục ấy mà chắc là có chút rắc rối rồi” giám đốc Chu tỏ vẻ khó xử.
“Chuyện này…”, Tô Nhu chần chừ.
“Cô Tô không cần lo lắng, tôi chỉ muốn ăn một bữa cơm với cô thôi.
Không có ý gì khác, cùng lắm 20 phút là xong, sẽ không làm mất thì giờ của cô đâu”, giám đốc Chu mỉm cười.
“Vậy…thì được…”, Tô Nhu suy nghĩ rồi nói với Lâm Chính: “Anh ra ngoài đợi đi”.
“Không được”, Lâm Chính từ chối thẳng thừng.
“Hả?", Tô Nhu sững sờ.
Cô không ngờ Lâm Chính lại từ chối dứt khoát như vậy.
“Lâm Chính…”
“Em đi lại không tiện, anh phải ở lại trông chừng.
Vì vậy anh không ra ngoài.
Mọi người cần bàn gì cứ bàn, tôi có thể không ăn”, Lâm Chính nói.
“Nhìn thấy người này là tôi đã buồn nôn rồi, sao có thể ăn nổi chứ?”, giám đốc Chu mỉm cười.
“Đó là việc của anh”.
“Nhưng tao muốn mày cút.
Tên họ Lâm kia, đừng có rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt”, giám đốc Chu phất tay.
Dứt lời, mấy người đàn ông cao to phía sau vây lây Lâm Chính.
“Giám đốc Chu, anh định làm gì?”, Tô Nhu căng thẳng kêu lên.
“Cô Tô, tốt nhất là cô khuyên người chồng bạc nhược này của mình đi đi.
Hoặc là tự cút ra ngoài, hoặc là để tôi kêu người ném ra.
Các người chọn đi”, giám đốc Chu mỉm cười.
Dứt lời, Tô Nhu tái mặt.
Cô cúi đầu suy nghĩ, nói giọng khàn khàn: “Lâm Chính, hay là…anh ra ngoài đợi em chút…”
“Không được”, Lâm Chính lại lắc đầu.
“Anh không thể hiểu cho em một chút sao, nghĩ tới bố mẹ một chút không được hả? Nếu như đắc tội với giám đốc Chu thì tiền đồ của bố sẽ không còn gì nữa”, Tô Nhu quay qua trừng mắt với Lâm Chính.
Nếu không vì bố thì cô cũng chẳng tới đây.
Nhưng Lâm Chính biết nếu như anh ra ngoài thì có khi Tô Nhu sẽ gặp chuyện nên dù thế nào thì anh cũng sẽ không đồng ý.
“Tô Nhu hoặc là em về với anh hoặc là anh sẽ ở lại, em không thể một mình ở đây được”, Lâm Chính nói.
“Cút”.
Tô Nhu quát lên.
Giọng nói của cô cực kỳ chói tai..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...