Có hiệu quả!
Ông ta lại vội vàng nói: “Thần y Lâm, thế này nhé, nếu cậu lo lắng sau khi rời khỏi đây, ông Khổng sẽ báo thù cậu thì tôi có thể bảo ông ấy đứng ra cam kết ở trước mặt mọi người, đảm bảo sau khi rời đi sẽ không nhắc đến chuyện cũ, mọi chuyện coi như chưa từng xảy ra, không ai nhắc đến chuyện này nữa, cậu thấy thế nào?”
Dứt lời, sắc mặt Khổng Hằng Xuân khẽ thay đổi, ông ta đang định nói gì đó, nhưng Lâm Phi Anh đã nhanh chóng bước tới, trầm giọng nói: “Ông Khổng, bây giờ thực lực của thần y Lâm này quá mạnh, không thể tiếp tục tranh đấu với hắn, tôi bảo vệ ông rời khỏi đây trước, đợi sau khi rời khỏi núi Yên Long, chúng ta sẽ tính sổ với hắn sau!”
“Nhưng nếu như vậy, chẳng phải tôi sẽ nuốt lời sao? Đến lúc đó cả thiên hạ sẽ chê cười tôi!”, Khổng Hằng Xuân hơi lo lắng.
“Ông Khổng, đã là lúc nào rồi mà ông còn suy nghĩ đến chuyện này nữa? Vả lại, ai dám cười nhạo ông? Đừng nghĩ nhiều như vậy, rời khỏi đây trước rồi nói!” Lâm Phi Anh tận tình khuyên nhủ.
Khổng Hằng Xuân ngẫm nghĩ một lúc rồi khẽ gật đầu.
“Thôi vậy, cứ làm như ông nói đi, cao thủ mà tôi dẫn đến cũng chết rồi, bây giờ quả thật chỉ có thể rời khỏi đây trước, Phi Anh, lần này nhờ cả vào ông, tôi sẽ nhớ ân tình này của ông”, Khổng Hằng Xuân khàn giọng nói.
“Ông Khổng đừng hoảng sợ, có tôi ở đây!”
Lâm Phi Anh mỉm cười, nói xong, ông ta định tiếp tục thương lượng với Lâm Chính.
Nhưng lúc này, Lâm Chính đột nhiên đi tới vài bước, nắm lấy bả vai Lâm Phi Anh, rồi ném mạnh xuống đất.
Lâm Phi Anh không phòng bị, rơi xuống đất ngay lập tức.
Bụp!
Mặt đất bị lực va chạm cực lớn tạo thành một cái lỗ lớn.
Mặt đất rung chuyển.
Vết nứt lan rộng.
Cảnh tượng này khiến mọi người sững sờ.
Người nhà họ Lâm trợn mắt há mồm, từng người một hét lớn, toàn bộ lao về phía Lâm Chính.
Nhưng không đợi Lâm Chính ra tay, Băng Thượng Quân như một bóng ma lao vào đám đông nhà họ Lâm, đánh gục tất cả các cao thủ của nhà họ Lâm.
“Thần y Lâm! Cậu làm gì vậy hả?”
Khổng Hằng Xuân lo lắng hét lên.
“Không làm gì cả, chỉ là muốn chậm rãi tính sổ với từng người một”.
Lâm Chính liếc nhìn Lâm Phi Anh đang nằm nhếch nhác dưới đất, bình tĩnh nói: “Lâm Phi Anh, nhà họ Lâm các người không có tư cách để mặc cả với tôi. Lần này tôi đến Yên Kinh cũng là vì các người vô số lần hãm hại tôi nên tôi mới đến đây để đòi lại công bằng! Các người là kẻ mà tôi bắt buộc phải giết, bây giờ ông không suy nghĩ cho bản thân ông, trái lại còn muốn ở đây làm người tốt, muốn lợi dụng tôi để có được ân tình của Khổng Hằng Xuân, ông đúng là biết tính toán đấy!”
“Thần y Lâm… cậu…”, Lâm Phi Anh không nói nên lời.
Ông ta không ngờ rằng thần y Lâm hoàn toàn là một kẻ điên.
“Nếu ông khăng khăng giữ lại mạng cho Khổng Hằng Xuân, vậy được, tôi sẽ tiễn ông lên đường trước”.
Lâm Chính hờ hững nói, anh lấy ra một cây châm bạc, đi về phía Lâm Phi Anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...