Cảnh tượng thê thảm trong sơn môn khiến đám người Khải Tố vừa bước vào đã phải chấn động.
Bọn họ trợn to mắt, nhìn những người bị thương nằm la liệt, cùng với đám khách khứa đang hốt hoảng rời đi.
Đại sảnh tan hoang.
Mặt đất lồi lõm như bị chó gặm.
Ngoài ra còn có máu, thi thể… Tất cả mọi thứ đâu còn chút không khí vui mừng của một bữa tiệc.
"Sao lại thế này?".
Khải Tố trợn trừng đôi mắt, thì thào tự nhủ.
"Trưởng lão Khải Tố, cuối cùng bà cũng đến rồi! Bây giờ chỉ còn bà có thể chủ trì đại cục thôi", một đệ tử vội vàng chạy tới như nhìn thấy cứu tinh.
"
“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Đây… đây là do ai làm? Giáo chủ đâu?", Khải Tố gào lên.
Đệ tử kia tái mét mặt, ánh mắt đầy sợ hãi, toàn thân run rẩy nói: "Đây… đây là do thần y Lâm làm, còn Giáo chủ… đã bị thần y Lâm… phế rồi".
"Cái gì?".
Khải Tố như bị sét đánh ngang tai.
Bà ta không ngờ thần y Lâm kia lại có bản lĩnh ghê gớm như vậy, tìm đến tận nơi, còn khiến Sùng Tông Giáo trời long đất lở.
"Chỉ vì một Lạc Thiên sao… Vì một Lạc Thiên sao?".
Khải Tố hoàn hồn, sắc mặt trắng bệch.
Đúng lúc này, Văn Hải thất thểu đi tới.
"Cậu Văn!".
Khải Tố lập tức bước lên chào anh ta.
"Trưởng lão Khải Tố, bà… về rồi đấy à…", Văn Hải khàn giọng nói.
"Cậu không sao chứ?", Khải Tố vội hỏi.
"Tôi rất ổn, nhưng… bố tôi và cậu chủ Ứng không ổn tý nào…"
"Cậu chủ Ứng… bị Lâm Chính chém đứt hai cánh tay thật sao?", sắc mặt Khải Tố vô cùng khó coi.
"Đã được băng bó xử lý rồi, nhưng không biết có giữ được cánh tay hay không.
Nhà họ Ứng đã nhận được tin, đang trên đường đến đây.
Trưởng lão Khải Tố, bà đi đón người nhà họ Ứng đi", Văn Hải chần chừ một lát rồi nói.
Khải Tố nghe thấy thế, toàn thân không khỏi run rẩy.
Ánh mắt bà ta đanh lại, trầm giọng nói: "Cậu Văn, chắc cậu cũng biết rằng nhà họ Ứng đến thì Sùng Tông Giáo chúng ta sẽ phải đối mặt với điều gì.
Ứng Phá Lãng bị thương nặng ở đây, thần y Lâm chắc chắn sẽ bị nhà họ Ứng trả thù, nhưng Sùng Tông Giáo chúng ta cũng sẽ không may mắn thoát nạn.
Chắc chắn nhà họ Ứng sẽ trừng phạt chúng ta.
Cậu bảo tôi đi là muốn tôi đối mặt với sự giận dữ của nhà họ Ứng sao?".
"Nếu không thì sao? Lạc Thiên không phải do bà đưa tới sao? Nếu không phải vì cô ta… thì Sùng Tông Giáo chúng ta sẽ gặp chuyện như ngày hôm nay sao?", Văn Hải bước tới, đôi mắt đỏ ngầu trừng lên nhìn bà ta.
“Thế nên cậu bảo tôi đối mặt với người nhà họ Ứng?”, Khải Tố đẩy Văn Hải một cái, tức giận nói.
“Khải Tố, bà…”, Văn Hải tức điên lên.
“Nếu giáo chủ đã bị phế, các trưởng lão khác cũng bị thương, thì hiện giờ Sùng Tông Giáo sẽ do tôi quản lý.
Văn Hải, việc đón tiếp nhà họ Ứng thì để cậu làm đi.
Tốt xấu gì cậu cũng là con trai giáo chủ, nhà họ Ứng sẽ không làm gì cậu đâu”, Khải Tố lạnh lùng nói.
“Bà nói cái gì?”, Văn Hải run rẩy hỏi.
“Cậu phải làm vậy thôi, bởi vì cậu chủ Ứng do cậu mời tới, cậu là người chịu trách nhiệm đầu tiên”, Khải Tố tiến sát lại, lạnh lùng đáp.
Sắc mặt Văn Hải lập tức tái đi, đờ đẫn đứng đó, toàn thân run bần bật, không thốt nên lời.
Khải Tố hừ khẽ một tiếng, bình thản nói: “Cậu cũng đừng lo quá, đến lúc đó chúng tôi sẽ cố gắng xoa dịu người nhà họ Ứng.
Dù sao người khiến cậu chủ Ứng bị như vậy cũng là thần y Lâm, hãy nhanh chóng chuyển dời lửa giận của họ, để người nhà họ Ứng tìm thần y Lâm tính sổ mới là cách hay!”.
“Bà định làm thế nào?”, Văn Hải nghi hoặc hỏi.
“Tôi sẽ lập tức phái người đến Giang Thành, theo dõi nhất cử nhất động của Lâm Chính, sau đó tôi sẽ bảo người liên lạc với các bác sĩ đang chữa trị cho Ứng Phá Lãng.
Nhà họ Ứng cũng không phải những người vô lý, nếu chúng ta xử lý ổn thỏa thì bọn họ sẽ không làm gì Sùng Tông Giáo chúng ta đâu”, Khải Tố bình thản nói.
Văn Hải thầm siết chặt nắm tay, nhưng không thể phản bác, chỉ đành cắn răng: “Cũng chỉ đành như vậy…”
“Yên tâm đi, nhanh thôi, cùng lắm là ba ngày… Cùng lắm là ba ngày, tên họ Lâm kia sẽ phải trả giá”.
…
Lâm Chính xuống núi liền đến bệnh viện thăm Lạc Thiên.
Thương tích của Lạc Thiên đã tốt hơn chút, ít nhất đã tỉnh lại.
Đám người Hùng Trưởng Bạch, Tần Bách Tùng vẫn đang ngồi ở cổng bệnh viện khám bệnh.
Biết tin thần y Lâm đến, người của khu vực xung quanh đều chạy đến đây khám bệnh.
Lâm Chính phân phó, bọn họ đương nhiên sẽ làm theo, cộng thêm sự giúp đỡ hết mình của bệnh viện, cổng bệnh viện người đông như kiến.
Cũng may lần này mang theo đủ người, nếu không đám người Tần Bách Tùng bận không ngóc được đầu.
Lâm Chính đẩy cửa bước vào phòng bệnh.
Lạc Thiên đang thần người ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ ngoảnh phắt lại nhìn.
“Anh đến đấy à…”, cô ấy nở nụ cười dịu dàng.
“Vẫn ổn chứ?”, Lâm Chính bình thản hỏi.
“Đã đỡ hơn nhiều rồi, tiếp theo nghỉ dưỡng một chút là được… Lâm Chính, lần này rất cảm ơn anh”, Lạc Thiên nhẹ giọng nói.
“Không cần khách sáo, tôi đã nói là sẽ đưa cô đi mà”, Lâm Chính cười đáp.
“Vậy… phía Sùng Tông Giáo anh định làm thế nào?”, Lạc Thiên dè dặt hỏi.
“Tôi đã giải quyết xong rồi”.
“Giải quyết xong rồi?”, Lạc Thiên trợn tròn mắt.
“Cô yên tâm đi, Sùng Tông Giáo sẽ không gây rắc rối cho cô nữa đâu”, Lâm Chính cười nói.
“Vậy sao?”, Lạc Thiên tỏ vẻ nghi hoặc.
Cô ấy ở bệnh viện suốt, nên không biết đến những thay đổi trời long đất lở đã xảy ra ở Sùng Tông Giáo.
“Để tôi bảo người làm thủ tục chuyển viện cho cô, đây không phải là Giang Thành, rất nhiều chuyện tôi không lo liệu được.
Hơn nữa thiết bị y tế ở đây cũng không bằng Giang Thành, cô đến Giang Thành dưỡng bệnh sẽ khỏi nhanh hơn”.
Lạc Thiên nhìn Lâm Chính, đôi mắt lóe lên tia sáng, nhưng không nói nhiều, chỉ khẽ gật đầu.
Lâm Chính lập tức bảo người đi sắp xếp.
Xe cứu thương nhanh chóng đỗ ở cổng bệnh viện, Lâm Chính đi cùng Lạc Thiên trở về Giang Thành, Tần Bách Tùng và Hùng Trưởng Bạch tiếp tục ở lại đây khám chữa bệnh.
“Trước tiên cô cứ ở Hào Tình Thế Kỷ đi, tạm thời đừng về nhà họ Lạc nữa, dạo này nhà họ Lạc không được yên ổn lắm”.
“Được”, Lạc Thiên gật đầu.
Lâm Chính lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Cung Hỉ Vân và Mã Hải, bảo bọn họ chú ý sát sao đến sân bay và lối ra vào đường cao tốc, theo dõi chặt chẽ việc ra vào của những người đến từ nơi khác.
Nhà họ Ứng có thể khiến cả Sùng Tông Giáo sợ hãi thì đủ để thấy thế lực của bọn họ ghê gớm đến mức nào.
Lâm Chính chưa từng nghe nói Yên Kinh có gia tộc nào họ “Ứng”, e rằng đây là thế lực lánh đời nào đó.
Nếu đối phương đã muốn trả thù, thì anh đương nhiên phải chuẩn bị sẵn sàng.
Thực ra trong lòng anh đã có cách đối phó.
Nhưng anh vừa gửi tin nhắn chưa được bao lâu, thì điện thoại bỗng đổ chuông.
Lâm Chính lướt mắt nhìn hiển thị cuộc gọi, lập tức sửng sốt.
Là điện thoại của Trương Tinh Vũ?
Bây giờ Trương Tinh Vũ cực kỳ căm ghét Lâm Chính, sao bà ta lại gọi điện thoại cho anh chứ?
Lẽ nào phía Giang Thành lại có chuyện gì?
“Chuyện gì thế ạ?”, Lâm Chính cẩn thận hỏi.
“Cậu chết ở đâu thế hả? Mau về đi! Xảy ra chuyện rồi! Cậu mau lăn về đây cho tôi!”, bên kia điện thoại là tiếng gào đầy phẫn nộ của Trương Tinh Vũ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...