“Giáo chủ!”.
Người của Sùng Tông Giáo thấy vậy sốt ruột la lên.
Châm bạc đó đi vào cơ thể, cơ thể Văn Mạt Tâm giống như bị giật điện, điên cuồng run rẩy, kéo dài như vậy một lúc mới dừng lại.
Sau khi dừng lại thì tứ chi ông ta buông thõng xuống đất, dường như không còn sức lực.
“Anh đã làm gì bố tôi”, Văn Hải vừa kinh ngạc vừa tức giận, phẫn nộ hét lên.
“Không có gì, ông ta không chết được, nhưng võ công của ông ta xem như đã phế rồi!”.
Lâm Chính rút châm bạc ra, sau đó thả tay.
Văn Mạt Tâm ngã trên đất giống như đống bùn nhão, không còn động tĩnh.
Ông ta vẫn còn sống.
Nhưng đối với ông ta mà nói,giờ đây sống cũng chẳng khác gì chết.
Người của Sùng Tông Giáo kinh ngạc.
Gương mặt Minh Vũ căng cứng.
Kiếm Vương nhíu mày.
Khách khứa xung quanh đều ngây ra.
Ai mà ngờ được, Văn Mạt Tâm – giáo chủ Sùng Tông Giáo – danh tiếng lẫy lừng… lại bị tàn phế như vậy!
Thần y Lâm thật sự làm được!
Ngày hôm nay, xem như anh đã san bằng Sùng Tông Giáo!
Đáng sợ đến mức nào!
Ánh mắt Ứng Phá Lãng trở nên lạnh lùng, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, không thay đổi gì nhiều.
“Cậu Ứng!”.
Văn Hải căm phẫn, lại quỳ trước mặt Ứng Phá Lãng, khóc lóc: “Xin hãy làm chủ cho bố tôi, cậu Ứng, xin hãy làm chủ cho Sùng Tông Giáo chúng tôi!”.
“Xin cậu Ứng hãy làm chủ cho Sùng Tông Giáo chúng tôi!”.
Người của Sùng Tông Giáo đứng xung quanh cũng đồng loạt quỳ xuống, lớn tiếng kêu khóc.
Lúc này, bọn họ chỉ có thể dựa vào Ứng Phá Lãng có thế lực to lớn này thôi!
Đây là hi vọng duy nhất của Sùng Tông Giáo!
Ai có thể ngờ được, hôn lễ của Văn Hải lại là ngày Sùng Tông Giáo tận diệt!
Ứng Phá Lãng nhắm mắt lại, trên mặt lan tràn nụ cười nhàn nhạt, một lúc sau lại nói: “Các vị yên tâm, chuyện này Ứng Phá Lãng tôi sẽ xử lý”.
Dứt lời, hắn đầy thất vọng nhìn Lâm Chính.
“Thần y Lâm, tôi vốn gửi gắm hi vọng vào anh, nhưng bây giờ tôi rất thất vọng.
Anh vốn nên là một người thông minh, mọi hành vi của anh hôm nay lại không bằng một tên ngốc.
Đúng là đáng tiếc… đáng tiếc!”.
Vừa dứt lời, Ứng Phá Lãng bước tới một bước, đi về phía Lâm Chính.
Hắn chuẩn bị ra tay!
Người xung quanh đều hoảng hốt.
Cậu ấm của thế lực hùng mạnh này sắp ra tay với Lâm Chính?
Lâm Chính yên lặng quan sát Ứng Phá Lãng.
Anh không quan tâm gia cảnh của Ứng Phá Lãng thế nào.
Anh chỉ quan tâm người trước mắt có phải là kẻ địch hay không, có đáng giết hay không!
“Khoan đã!”.
Lúc này, tiếng hô vang lên.
Mọi người nhìn về nơi phát ra tiếng.
Kiếm Vương đột nhiên ném ly rượu trong tay xuống đất vỡ tan, sau đó lấy thanh kiếm gỗ lúc trước tặng cho Sùng Tông Giáo ra, lạnh lùng đi tới.
Mọi người vô cùng khó hiểu.
Ứng Phá Lãng mỉm cười: “Sao hả? Kiếm Vương cũng định đến chơi một lúc sao?”.
“Tôi không có hứng thú tham gia trò chơi con nít, tôi chỉ từng hứa với nhà họ Ứng không để cậu bị thương”, Kiếm Vương lạnh lùng nói.
“Vậy tôi xin cảm ơn tiền bối Kiếm Vương”, Ứng Phá Lãng cười nói.
Kiếm Vương không để tâm đến hắn mà nhìn Lâm Chính, lên tiếng: “Người trẻ tuổi, có thiên phú nhưng tâm tính kiêu ngạo, không biết trời cao đất dày.
Cậu mau cút đi! Đừng gây rối với Ứng Phá Lãng nữa! Nếu không, e rằng tôi phải ỷ lớn hiếp bé, ra tay với cậu thôi! Tin tôi, cậu không được lợi gì đâu! Cút đi! Cút mau đi!”.
“Tiền bối Kiếm Vương! Ông đang làm gì vậy? Ỷ đông hiếp ít sao? Huống hồ, tiền bối Kiếm Vương cũng được xem là bậc tiền bối của giới võ thuật Hoa Quốc, thế mà lại ỷ lớn hiếp bé.
Nếu chuyện này đồn ra ngoài, ông không sợ mất thể diện sao?”, Liễu Như Thi không nhịn được nữa, lập tức tiến lên hỏi.
“Tôi đã nói từ trước, tôi chỉ vì lời hứa lúc trước với nhà họ Ứng.
Hơn nữa, tôi cũng đã cho người này mặt mũi, bảo cậu ta cút.
Nếu cậu ta không cút, tôi không ra tay với cậu ta chẳng phải sẽ không làm tròn lời hứa hay sao? Nếu vậy, tôi cũng sẽ mất hết danh dự, không phải sao?”.
Liễu Như Thi nhíu mày, không biết phản bác thế nào.
Bà lão ở phía sau tiến lên, bình tĩnh nói: “Chuyện này tôi nghiêng về lý, không bênh người thân.
Vị thần y Lâm này đến đây là vì các người làm bị thương người ta trước, cậu ta muốn đòi lại công bằng.
Nhưng các người lại phớt lờ cậu ta, không cho cậu ta câu trả lời, thế nên tôi sẵn lòng ủng hộ thầy y Lâm, đòi lại công bằng!”.
“Tiền bối Dược Vương…”.
Người xung quanh đều sửng sốt hô lên.
Dược Vương lại đứng về phía anh ta?
Điều này vượt ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
“Tiền bối Dược Vương, bà phải nghĩ kỹ đấy!”, Ứng Phá Lãng nheo mắt nhìn bà lão.
“Chuyện tôi đã quyết xưa nay không bao giờ hối hận”, bà lão nói.
“Được! Nếu đã như vậy, Phá Lãng sẽ nhớ chuyện hôm nay tiền bối nói! Hi vọng ngày sau, tiền bối Dược Vương đừng hối hận”, Ứng Phá Lãng gật đầu, đáp.
Dược Vương không bày tỏ cảm xúc.
Liễu Như Thi siết chặt nắm tay, cũng không lên tiếng.
Thật ra cô ấy biết vì sao bà lại bênh Lâm Chính như vậy.
Không chỉ vì Lâm Chính là thần y Lâm lừng danh đã giành lấy vinh quang cho đất nước.
Nguyên nhân chủ yếu là vì bà ấy nhìn thấy hi vọng từ thần y Lâm.
Bà ấy muốn nhờ thần y Lâm chữa khỏi bệnh cho Liễu Như Thi, cho nên bà ấy không tiếc bất cứ giá nào.
“Dược Vương già hồ đồ rồi!”.
“Ngu xuẩn! Haizz…”.
“Bà ta sẽ chôn vùi cả dòng máu của bà ta!”.
“Tiền bối Dược Vương, sao bà lại làm ra chuyện như vậy?”.
“Cậu Ứng chắc là rất tức giận nhỉ?”.
Bọn họ thở dài liên tục, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Còn Ứng Phá Lãng, trên mặt vẫn không có vẻ tức giận, hắn xua tay, thản nhiên nói: “Kiếm Vương, ông sang một bên uống rượu trước đi, để tôi thử sức với thần y Lâm này đã!”.
“Uống rượu thì không cần, thần y Lâm này có chút bản lĩnh, tôi ở đây quan sát, tránh cho cậu mắc bẫy của cậu ta!”, Kiếm Vương bình tĩnh nói.
“Được thôi, dù sao cũng giải quyết nhanh thôi!”, Ứng Phá Lãng gật đầu, sau đó bước về phía Lâm Chính.
Lúc này, Lâm Chính đột nhiên nhìn sang Kiếm Vương, lạnh nhạt hỏi: “Sao? Ông không ra tay à?”.
“Cậu có ý gì?”, Kiếm Vương hỏi.
“Không phải rất rõ ràng rồi sao? Tôi muốn đấu với cả hai cùng một lúc, ông cũng ra tay luôn đi! Nếu không, tôi sợ trận đấu này sẽ rất nhàm chán”.
Câu nói này rõ ràng khiến cho võ giả thế hệ trước như Kiếm Vương không nói nên lời.
Quá ngông cuồng!
Lẽ nào thần y Lâm này điên thật rồi sao?
Vẻ mặt Kiếm Vương lạnh như băng.
Ứng Phá Lãng vẫn cười híp mắt, hỏi: “Anh… đang xem thường tôi?”.
“Từ đầu tới cuối, tôi chưa hề xem trọng anh!”.
“Được! Được! Hi vọng một lát nữa, anh cũng nói ra được câu này!”.
Ứng Phá Lãng cười nói, hai mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo, hai chân nhảy bật lên, người hóa thành tia chớp lao về phía Lâm Chính.
Người chuyên nghiệp vừa ra tay đã biết có bản lĩnh hay không!
Một chiêu của Ứng Phá Lãng còn tuyệt diệu hơn cả Văn Mạt Tâm…
Lúc này, Lâm Chính cũng có sự thay đổi lớn so với lúc trước…
“Châm cuối cùng! Đến lúc kết thúc rồi!”.
Anh rút một cây châm bạc ra, hít sâu một hơi, sau đó nhẹ nhàng đâm vào giữa hai hàng lông mày của mình.
Trong nháy mắt… một luồng sức mạnh điên cuồng bùng lên trong cơ thể anh.
Kiếm Vương đột nhiên mở to mắt, kinh ngạc nhìn Lâm Chính….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...