Bạch Họa Thủy lập tức làm theo, vô cùng phối hợp.
Lúc này Nguyên Tinh bước nhanh vào trong phòng.
“Giáo chủ, có người tìm cậu”.
“Tìm tôi? Ai thế?”, Lâm Chính hỏi.
Nguyên Tinh nhìn Bạch Họa Thủy, thấp giọng nói: “Người của đại hội, Long Giang Phong và bố cậu ta – Long Hâm”.
Vừa nghe nói thế, vẻ mặt Lâm Chính lập tức trở nên nghiêm trọng.
“Long Hâm thuộc cấp bậc nào ở đại hội?”
“Tôi chỉ có thể nói với cậu là quyền cao chức trọng”, Bạch Họa Thủy nói.
Lâm Chính suy nghĩ một lúc rồi nói: “Dẫn tôi đến văn phòng để tiếp đón”.
“Vâng”.
Không lâu sau, hai bố con Long Hâm được Nguyên Tinh và Mã Hải dẫn vào văn phòng chủ tịch Dương Hoa.
“Chủ tịch Lâm của các ông đâu?”, Long Giang Phong nhìn văn phòng không có ai thì cực kỳ bất mãn hỏi.
“Hai vị đợi một chút, chủ tịch Lâm sắp đến rồi, mời hai vị ngồi, tôi sẽ bảo thư ký chuẩn bị trà cho hai người”, Mã Hải mỉm cười nói, sau đó xoay người ra ngoài.
Chỉ còn lại một mình Nguyên Tinh đứng trước cửa văn phòng như đang theo dõi hai bố con.
Long Giang Phong mất kiên nhẫn đi qua đi lại trong văn phòng.
Long Hâm lại rất bình tĩnh, ánh mắt nhìn xung quanh văn phòng, cuối cùng dừng lại nơi Nguyên Tinh, đánh giá một hồi lại lộ ra vẻ ngạc nhiên.
“Không ngờ bên cạnh thần y Lâm lại có người tài như vậy, thú vị đấy”, Long Hâm lẩm bẩm, vẻ mặt trầm ngâm.
“Người tài gì à? Bố, mấy người ất ơ này ấy à, bố gọi bừa một người cũng có thể đánh bại được chúng, sợ gì chứ?”, Long Giang Phong nói.
“Vậy sao con còn bị người ta dạy dỗ?”, Long Hâm hỏi ngược lại.
“Con… con chỉ sơ suất thôi”.
“Thất bại thì phải thừa nhận, lần này con có thể sống sót quay về, lần sau thì chưa chắc. Không phải lần nào cũng may mắn thế đâu”, Long Hâm nói.
Long Giang Phong há miệng nhưng không cãi lại được, ấm ức đến mức mặt đỏ bừng.
“Ông Long, để ông đợi lâu rồi”.
Lúc này một bóng người nhanh chân bước vào văn phòng, chính là Lâm Chính.
Long Giang Phong đưa mắt nhìn, trong mắt đầy lửa giận, siết chặt nắm đấm, chỉ muốn đánh chết người này.
Trái lại Long Hâm lại tỏ ra rất thản nhiên.
“Cậu là thần y Lâm nhỉ? Khí chất bất phàm này đúng là khiến người ta khó mà quên được, bái phục! Bái phục”.
“Vị này là?”
“Tôi là Long Hâm, còn đây là con trai tôi”, Long Hâm bình tĩnh nói.
“Thì ra là ông Long, thất lễ rồi”, Lâm Chính khách sáo nói.
“Thần y Lâm, chúng ta nói ngắn gọn một chút nhé. Trong người con trai tôi có độc cực mạnh, chỉ có cậu Lâm mới có thể chữa khỏi, mong thần y Lâm đừng làm khó bọn tôi, giải độc giúp con trai tôi, tôi cảm tạ vô cùng”, Long Hâm nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...