“Anh ta không trụ được nữa à?”.
“Trông bộ dạng của anh ta, không giống với bộ dạng của người bị thương…”.
“Phải đấy… Anh ta sao thế nhỉ?”.
“À, các anh không thấy ban nãy anh ta tự cắm kim vào người sao? Nhìn cách anh ta cắm kim mà cũng gọi là châm cứu sao? Cả cây kim bạc c ắm vào cơ thể rồi.
Làm gì có phương pháp châm cứu nào như thế? Tôi thấy tám phần là ông ta cắm bừa, xong sinh tật, mới thành ra như thế!”.
“Cũng có lý! Trông bộ dạng của anh ta có vẻ rất đau!”.
“Đừng có nói nhiều, mau nhổ cái kim bạc ra cho giáo chủ, sau đó trừ khử tên khốn này đi, dám đến Sùng Tông Giáo của chúng ta giương oai, lần nầy nhất định phải xử đẹp hắn!”.
“Vâng!”.
Người của Sùng Tông Giáo lần lượt xông lên, có người muốn nhổ kim bạc trên người Văn Mạt Tâm xuống, nhưng lại bị Văn Mạt Tâm ngăn lại.
“Bố, bố làm gì thế?”.
Văn Hải cũng xông lên, không hiểu nhìn ông ta.
“Đừng có rút!”, Văn Mạt Tâm nghiến răng: “Cây kim bạc này của cậu ta nằm rất gần tử huyệt của bố, nếu rút không cẩn thận, làm chạm vào tử huyệt, thì cho dù không chết cũng trọng thương, cho nên đừng có ai động vào!”.
“Nhưng… nhưng bọn con không rút, thì phải làm thế nào? Hay là… con gọi người của y tông đến?”, Văn Hải nói.
“Người của y tông đang trên đường đến rồi!”, người bên cạnh nói.
“Bố không đợi được bọn họ đâu!”, Văn Mạt Tâm ho một tiếng.
Nhìn Lâm Chính nói: “Các cậu khắc chế cậu ta trước, cây kim này… để tôi dùng nội kình ép nó ra ngoài!”.
“Vâng!”.
Mọi người gật đầu, sau đó tất cả cùng xông đến chỗ Lâm Chính.
Văn Mạt Tâm cũng lập tức nén đủ khí, từ từ ép cây kim trong người ra.
Nhưng đúng vào lúc đó, Lâm Chính đột nhiên ngẩng đầu lên, đánh một quyền về phía người của Sùng Tống Giáo.
Binh!
Người đó bị đánh thẳng vào ngực, bay ra sau, đập vào làm ngã hai người khác của Sùng Tông Giáo.
Một quyền mới mạnh mẽ làm sao!
“Hử?”.
Mọi người giật mình.
“Tên này vẫn còn sức chiến đấu?”.
“Hừ, chẳng qua la lực suy sức yếu thôi, giữ hắn lại!”, Văn Hải hét lớn.
Cảnh bố mình đánh Lâm Chính trọng thương đã cho gã thêm tự tin, cũng để cho gã biết rằng cái thứ gọi là thần y Lâm này không phải không có đối thủ.
Chỉ là…
Lâm Chính lúc này cứ như là thay da đổi thịt vậy, hoàn toàn không thấy vết thương lúc trước, mà đánh đấm như điên, sức mạnh đến kinh ngạc, mọi người xung quanh đều không chống đỡ nổi.
Quyền đánh ra gió!
Lực bàn chân đáng kinh ngạc!
Hơn nữa, việc khiến người ta khó tin hơn chính là anh không đứng im một chỗ chịu đòn nữa, mà dùng bộ pháp vô cùng nhanh nhạy của mình, uyển chuyển lách qua đám người như cá lượn.
Bao nhiêu nắm đấm vây xung quanh như thế, mà chẳng thể chạm vào một cọng lông trên người anh.
Điều này khiến những người xung quanh được mở rộng tầm mắt.
Kiếm Vương đang ngồi phía trên uống rượu cùng mấy người Ứng Phá Lăng chăm chú nhìn Lâm Chính.
Ánh mắt Kiếm Vương khẽ ánh lên vẻ kinh ngạc.
Ứng Phá Lăng cũng hết sức ngỡ ngàng.
“Bộ pháp này… có đến mấy phần giống với giáo chủ!”, Ứng Phá Lăng lên tiếng.
Mà Văn Mạt Tâm cũng nhìn chằm chằm Lâm Chính, sự ngạc nhiên thể hiện rõ trên khuôn mặt.
Ông ta có thể nhìn ra, đây đích thị là bộ pháp của ông ta.
Mặc dù trông thì có hơi cẩu thả, có vẻ là nhìn gầu vẽ gáo, nhưng vẫn có sự tinh túy, thừa sức đối phó với mấy người Sùng Tông Giáo này!
Một lúc sau, Lâm Chính đánh ngã gần một trăm người, bản thân không mảy may hề hấn gì.
Dưới đất toàn là người kêu rên.
Người thì ôm chân gào thét, người thì ngất đi, bất luận là ai, không bị gãy xương thì cũng bị đánh cho không ra hình người, thương vong khó mà đoán được.
Văn Hải và những người còn lại nhìn thấy cảnh này, sớm đã bị dọa cho phải lùi về chỗ Văn Mạt Tâm.
Soạt!
Lúc này, Văn Mạt Tâm cũng vừa hay ép được cây kim ra ngoài.
“Bố, bố không sao chứ!”.
Văn Hải vội vàng đỡ Văn Mạt Tâm.
Nhưng Văn Mạt Tâm lại gạt tay, đẩy gã ra.
“Hừ, bố làm sao mà có chuyện được chứ?”, Văn Mạt Tâm lạnh giọng nói, rồi tiếp tục nhìn về phía Lâm Chính, trầm giọng nói: “Lâm Chính, Cậu học được bộ pháp của Sùng Tông Giáo tôi từ bao giờ thế? Cậu học lén à?”.
“Học lén? Tôi học một cách quang minh chính đại, sao có thể nói là học lén?”, Lâm Chính khàn khàn nói.
“Học một cách quang minh chính đại?”.
Mọi người đều ngây ra, ý thức được lời nói của Lâm Chính thì vô cùng hoảng hốt, nhìn anh với vẻ khó tin.
“Lẽ nào là vừa nhìn là học được luôn? Đùa à? Thiên phú này cũng bi3n thái quá”.
“Xét về biểu hiện của Lâm Chính, thì anh ta không biết võ công, lẽ nào anh cho rằng một người Giang Thành như anh ta lại chạy đến đây học lén công pháp của Văn giáo chủ? Điều này hoàn toàn không hợp lý”.
Có người nói.
“Nếu đã nói là vừa nhìn học được luôn, thì để tôi xem cậu có cái thiên phú đó không!”, Văn Mạt Tâm lạnh lùng nói, bước chân xoay một cái, lại tiếp tục xông lên.
Ông ta dán chặt mắt vào Lâm Chính, cứ như chim ưng nhìn thỏ trắng, hai tay tạo hình bộ vuốt, chuẩn bị kéo đứt hai cánh tay của Lâm Chính, không còn hai cánh tay, y võ của anh cũng coi như phế rồi.
Văn Mạt Tâm nghĩ vậy.
Nhưng đúng vào lúc đó, ông ta định thần lại, thì mới thấy Lâm Chính ở trước mặt bỗng biến đi đâu mất.
Văn Mạt Tâm chợt giật thót tim.
“Này, ông nhìn đi đâu thế?”.
Giọng nói lãnh đạm vang lên phía bên cạnh.
“Hả”.
Văn Mạt Tâm vội nhìn sang bên cạnh.
Tiếp đó bên cạnh lại vang lên từng tiếng bàn tay hùng hồn mà khiếp sợ…
“Khai Sơn!”.
“Liệt Thạch!”.
“Phá Không!”.
“Hám Địa!”.
“Xuyên Giang!”.
…
Từng tiếng hô lần lượt cất lên theo.
Lồng ngực Văn Mạt Tâm lõm sâu xuống, người đứng không vững nữa, bay ra xa, đập vào làm nứt một bức tường.
“Oa!”.
Mọi người sửng sốt!
Vô số cặp mắt kinh hãi nhìn Lâm Chính.
Thậm chí đến Kiếm Vương và Ứng Phá Lăng cũng ngây người.
Bởi vì chiêu thức mà Lâm Chính vừa sử dụng… toàn bộ đều là chiêu thức mà Văn Mạt Lâm đã dùng trước đó!
Thậm chí chiêu Lâm Chính dùng còn bá đạo và thô bạo hơn! Mặc dù vẫn hơi khác so với chiêu của Văn Mạt Tâm, nhưng uy năng không hề kém chút nào…
“Không thể nào…”, Văn Hải đần người ra nói.
Lâm Chính để tay ra sau, đi tới chỗ bức tường đổ sập xuống thành đống phế liệu.
Văn Mạt Tâm ngẩng khuôn mặt tối sầm lên.
Thì thấy Lâm Chính quay lại, chân đạp thẳng đến.
“Hoàng Dao Thoái!”.
Tiếng hô vang lên.
Lại một chiêu tuyệt sát của Sùng Tông Giáo được sử dụng….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...