Mọi người vội vàng nhìn qua chỗ làn sương màu tím, chỉ thấy trong làn sương có một bóng người mơ hồ đi qua.
"Là giả đúng không", có một vị khách run rẩy nói.
"Không… không thể nào… chắc chắn không thể…", Văn Hải ngồi phịch xuống đất co ro.
"Hắn là ác quỷ sao?", Hoắc Ngạo cảm thấy đầu mình sắp nổ tung rồi.
Hoắc Kiến Quốc trợn tròn mắt, không nói nên lời.
Khí độc như này mà cũng không giết được Lâm Chính sao?
"Nếu cậu ấy chịu nhẫn nhịn, Hoa Quốc mấy chục năm sau sẽ là thời đại của cậu ấy!", Dược Vương cảm khái nói.
Liễu Như Thi không kìm được nhìn bà nội mình.
Cô rất ít khi nghe thấy bà nội đánh giá người khác, càng chưa từng nghe thấy bà nội đánh giá cao một người như này…
Còn về trưởng lão Sở và Văn Mạt Tâm đã sớm bị cảnh tượng này dọa sợ rồi.
"Không… không thể nào… chuyện này nhất định là giả! Trong tình huống này tên thần y kia sao sống được? Đây nhất định là giả!", nụ cười trên mặt trưởng lão Sở biến mất, thay vào đó là vẻ kinh ngạc cùng khiếp sợ.
Bà ta biết loại khí độc mình nghiên cứu kinh khủng nhường nào.
Đây là vũ khí hóa học thật sự, có thể dễ dàng ăn mòn sắt thép, đừng nói là con người, cho dù là một cái xe tăng thì cũng sẽ bị ăn mòn trong chớp mắt.
Người này sao có thể sống sót trong loại khí độc này được.
Trưởng lão Sở không dám tin đây là thật.
Mà khi người đó đi ra khỏi làn khí độc, anh vẫn chẳng bị sao cả.
Đây chính là Lâm Chính.
Khi nhìn rõ dáng vẻ của Lâm Chính, trưởng lão Sở không thể đứng vững nổi.
Anh không hề bị sao!
Đúng vậy!
Trên người Lâm Chính không hề có bất kỳ vết thương nào!
Thậm chí quần áo còn không hề bị tổn hại!
Dường như khí độc với anh mà nói chỉ là làn khói mà thôi!
"Chuyện gì thế này?", Văn Mạt Tâm nhíu mày.
"Cậu… cậu… cậu làm thế nào? Cậu đã làm gì?", trưởng lão Sở chỉ vào Lâm Chính, run rẩy hỏi.
"Tôi chẳng làm gì.
Chỉ rắc chút bột lên người", Lâm Chính tùy ý hất tay, vứt một chiếc bình xuống đất.
Mọi người nhìn qua mới phát hiện ra đúng là trên người Lâm Chính có một lớp bột trắng, trông rất mịn.
"Cậu nói rằng… cậu dùng bột để chống lại độc của tôi?" trưởng lão Sở kinh ngạc nói.
"Đại loại thế", Lâm Chính tùy ý nói.
"Không! Thể! Nào!"
Trưởng lão Sở gào lên.
"Có gì là không thể? Bà chẳng qua chỉ dùng độc của bọ cạp, độc cóc, độc rắn, độc nhện và độc rết trộn vào với nhau, sau đó dùng công thức hóa học tiến hành điều chế ra chất độc thôi, cũng chẳng đỉnh lắm! Mặc dù có thể ăn mòn sắt nhưng muốn phá giải nó thì cực kỳ dễ, tôi chỉ cần dùng chút thuốc là loại bỏ được", Lâm Chính lắc đầu.
Trưởng lão Sở nghe xong, hai mắt liền mở lớn.
Lâm Chính nói đúng rồi.
Thứ này… đúng là được điều chế từ năm loại độc.
Nhưng muốn điều chế loại độc này không phải điều đơn giản.
Bà ta tốn mấy năm mới có thể điều chế được loại bột độc này, bà ta cho rằng không ai giải được nó, cho dù phá giải được cũng cần rất nhiều công sức, nhưng anh chàng trước mắt bà ta có thể dễ dàng khiến loại độc của bà ta trở nên vô dụng… hơn nữa… anh còn có thể nhìn thấu thủ đoạn của bà ta…
"Sao có thể như vậy được…", trưởng lão Sở không chịu nổi.
"Trưởng lão Sở, bà còn có thể đối phó với người này không, nếu không.
Bà lùi xuống đi", Văn Mạt Tâm nhìn trưởng lão Sở trước mặt, lạnh lùng nói.
"Giáo chủ có ý gì? Tôi không đối phó được với thằng nhãi này á?", trưởng lão Sở nghiến răng.
Trong mắt hiện lên vẻ không cam lòng, sau đó bà ta xông đến chỗ Lâm Chính.
Đừng nhìn bà ta ục ịch, thực tế tốc độ của bà ta rất nhanh và linh hoạt.
Hai tay bà ta thoa thuốc độc, thoa rất đều.
Chỉ cần một chưởng, lực không lớn, nhưng nọc độc thì cực kỳ độc.
Chẳng qua Lâm Chính nhìn thấu đòn này.
Bốp!
Bàn tay bà ta đánh lên người Lâm Chính.
Nhưng anh chẳng hề cử động.
"Ha ha, cậu tiêu rồi!", trưởng lão Sở mừng rỡ.
Bà ta không ngờ mình có thể dễ dàng hạ gục Lâm Chính đến vậy, bà ta không hề chậm chễ, lập tức đánh thêm một phát.
Bốp!
m thanh vang dội.
Lâm Chính vẫn bất động.
Trưởng lão Sở không hề khách khí, hai bàn tay béo đánh liên tiếp lên người Lâm Chính, dường như muốn bôi hết thuốc độc lên mọi ngóc ngách trên người anh.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính cuối cùng cũng mất kiên nhẫn.
Anh lật tay đánh bà ta.
Bốp!
Trưởng lão Sở văng ra xa, ngã xuống đất, miệng chảy máu.
Nhưng bà ta chẳng quan tâm, ngược lại còn đứng dậy, điên cuồng cười lớn: "Thần y Lâm, cậu tiêu rồi! Cậu chết chắc rồi, cậu đã trúng Vạn Độc Thủ của tôi.
Toàn thân cậu đều là độc tố, cho dù có là Đại La Kim Tiên cũng không cứu nổi cậu, ha ha ha ha…"
"Độc? Bà nói chút độc đó có thể giết được tôi á?", Lâm Chính lắc đầu nói.
"Cậu không tin? Hừ, vậy cậu nhìn cổ tay mình đi, xem có phải chuyển màu đen rồi không?", trưởng lão Sở cười điên cuồng.
Lâm Chính chẳng hề đáp, vách tay áo ra, giơ lên.
Nụ cười trên mặt trưởng lão Sở lập tức cứng đờ.
Chỉ thấy tay Lâm Chính không hề có gì khác lạ, màu da bình thường, hoàn toàn không có hiện tượng bị trúng độc.
Hô hấp của trưởng lão Sở run rẩy, bà ta vô cùng sững sờ.
Tất cả mọi người đều biết độc của trưởng lão Sở không hề có tác dụng với thần y Lâm.
"Bà mới là người nên xem cổ tay của mình".
Lúc này, Lâm Chính đột nhiên nói.
Cả người trưởng lão Sở cứng đờ, nhìn cổ tay mình, sau đó run rẩy vạch tay áo lên, bà ta lập tức ngồi phịch xuống đất, không đứng dậy nổi nữa.
Mọi người đều vội vàng nhìn về phía bà ta.
Chỉ thấy hai cổ tay bà ta đen kịt như than, trông rất kinh dị.
"Cậu… cậu hạ độc với tôi từ lúc nào?", trưởng lão Sở run rẩy nói.
"Khi bà đánh tôi!"
Lâm Chính lạnh lùng nói.
"Nhưng cậu không hề cử động… cậu hạ độc kiểu gì".
"Đây đâu phải độc của tôi, là độc của bà ấy chứ!", Lâm Chính giơ tay lên.
"Đó là…", trưởng lão Sở đột nhiên nhận ra điều gì đó, nhìn vai mình: "Chẳng nhẽ… là đòn đó…"
"Huyệt đạo của con người có thể phối hợp để phát tán độc tố, bà miễn dịch với độc tố là vì bà đã phong bế lỗ chân lông trên tay mình, còn đòn đó của tôi đánh trúng huyệt đạo của bà, khiến lỗ chân lông trên cổ tay bà mở ra, độc cứ thế mà đi vào cơ thể bà thôi…"
Lâm Chính lạnh lùng nói.
"Không!"
Trưởng lão Sở hét lên, vội vàng tìm thuốc giải.
Nhưng ngay giây sau, một cây châm bạc đột nhiên bay đến, nhắm chuẩn vào ấn đường của bà ta….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...