Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Một nhát châm đâm vào, sức mạnh khủng khiếp như ngày tận thế. Mây đen vần vũ, trời đất tối đen, cảm giác như không gian bị đảo lộn, sức mạnh dường như được rót thẳng vào Lặc Cốt Châm.
Đám đông nhìn theo. Một nhát châm thôi e rằng cũng đủ để lấy mạng người.
“Chuẩn bị ra tay”, Nghiêm Tàng Hải không nhịn được thêm nữa bèn gầm lên. Những người lãnh đạo của các thế tộc khác cũng hành động theo.
Lâm Chính mà chết, bọn họ không cướp ngay Lạc Linh Huyết thì sẽ mất cơ hội. Người của Tử Huyền Thiên trong góc khuất cũng bắt đầu lao ra.
“Nhanh, mau đưa Lâm Chính đi”.
“Hành động nhanh lên”.
Đám đông lao lên như phát điên. Thế nhưng tốc độ của họ chưa là gì. Lâm Chính ngước nhìn Mạc Tâm với đôi mắt đỏ như máu từ trên lao xuống. Anh không hề né đòn, cứ thể để cho Lặc Cốt Châm đâm vào người.
Cuối cùng thì…Phụt…Cả cây châm đâm ngập vào ngực của anh.
Máu tươi bắn ra. Sức mạnh của cây châm lan ra khắp cơ thể của Lâm Chính. Da trên người anh nứt ra, lục phủ ngũ tạng như muốn nổ tung. Máu bắn tung tóe, cả người như sắp vỡ đến nơi.
Tay anh chộp mạnh tay của Mạc Tâm như muốn đẩy tay của bà ta ra. Mạc Tâm không hề cho anh có cơ hội.
“Người bạn nhỏ, lần này e rằng cậu sống không nổi rồi”, Mạc Tâm nhếch miệng cười.
Vố số các điện chủ và tôn trưởng đều bao vây Lâm Chính, bọn họ cứ giữa chặt vào Lặc Cốt Châm, không chịu buông ra. Mạc Tâm cũng giữ châm đâm ngập cơ thể anh.
Lúc này, Mạc Tâm chỉ cần dùng Lặc Cốt Châm làm điểm dẫn,rồi không ngừng rót khí công của bà ta vào người Lâm Chính để anh bị phát nổ và chết.
Lâm Chính nôn ra máu, máu chảy từ miệng dọc xuống cơ thể trông vô cùng đáng sợ. Anh vừa thở hổn hển vừa chộp chặt tay của Mạc Tâm, nói giọng khàn khàn: “Muốn giết tôi? E rằng…không dễ như vậy đâu!”
“Sao thế? Tình cảnh thế này rồi mà cậu còn có thể chạy nổi sao? Hay là cậu có người tới cứu?”, Mạc Tâm mỉm cười.
“Bà tưởng rằng không có ai cứu tôi sao?”, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
Đám đông thất kinh…
“Hả?”, Mạc Tâm chau mày giống như nghĩ ra điều gì đó bèn quay đầu lại. Bà ta thấy Nghiêm Tàng Hải tay cầm một thanh kiếm đang chém về phía bà ta.
Không hay rồi…Mạc Tâm hét lên, khí công trong cơ thể bùng nổ giống như một qua bom, tỏa ra bốn phía.
Bùm bùm…Ngũ tôn trưởng ở bên cạnh và Trịnh Thông Viễn, Ôn điện chủ cũng không kịp phòng bị, bị luồng sức mạnh đánh bay, ngã sõng soài ra đất.
Nghiêm Tàng Hải cũng không may mắn hơn là bao, ông ta khó có thể tiếp cận được sâu hơn. Ông ta không chịu từ bỏ, chỉ thở hắt ra, chém mạnh thanh kiếm về phía họng của bà ta.
Thanh kiếm với sức mạnh không hề tầm thường. Người thường chắc chắn không thể né kịp. Mạc Tâm cũng vậy.
Cao thủ đánh lén cỡ này thì né đòn rất khó.
Mạc Tâm đương nhiên cũng có sự đề phòng. Trong lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc, bà ta cầm châm ngáng lên cổ.
Keng! Âm thanh giòn giã vang lên. Thanh kiếm bị cây châm của bà ta chặn lại. Ánh lửa bắn tung tóe.
“Cái gì?”, Nghiêm Tàng Hải tái mặt.
“Hừ!”, Mạc Tâm búng ngón tay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...