Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần


Đến cả Kiếm Vương cũng đứng ra bảo vệ Ứng Phá Lãng…Rốt ruộc thì hắn là thần thánh phương nào chứ! 
Kiếm Vương là người mà đến cả thể diện của Văn Mạt Tâm thì ông ta cũng không giữ dùm, vậy mà lại ra mặt vì Ứng Phá Lãng… 
Một vài vị khách không biết thân phận của Ứng Phá Lãng đều thất kinh.

Lâm Chính chỉ mặc kệ.

Đối với anh, những ai đứng ra ngăn cản đều là kẻ địch của anh. 
Anh lật tay, giáng xuống thanh kiếm gỗ.

Thanh kiếm rung mạnh, một luồng khí thế từ thân kiếm phóng ra.

Lâm Chính không hiểu về võ công nên đã bị luồng sức mạnh tác động khiến bật lùi ra sau. 
Đám đông mắt sáng lên. 
“Nhóc, còn muốn ra tay à? Đúng là đồ không biết điều”, Kiếm Vương cảm thấy không vui, bèn uống thêm ngụm rượu và lạnh lùng nói. 
“Thần y Lâm, đã nhìn thấy chưa? Đến cả Kiếm Vương còn bảo vệ tôi, vậy anh lấy cái gì ra để đấu? Tôi không biết mối quan hệ giữa anh và Lạc Thiên là gì nhưng tôi khuyên anh biết điều, đừng vì một người phụ nữ mà tự chôn sống tiền đồ của mình!” 
Nói xong, Ứng Phá Lãng đổ ly rượu trong tay xuống giày, thản nhiên nói: “Người khác đều tôn trọng anh vì y thuật của anh cao minh.

Nhưng trong mắt tôi anh chẳng bằng một con chó.

Thần y Lâm, tôi cho anh cơ hội, chỉ cần anh bước tới, li3m sạch rượu trên giày của tôi thì tôi sẽ tha cho anh.

Thế nào?” 
Dứt lời, những người chặn trước mặt Lâm Chính đều tản ra hai bên.


Thậm chí đến cả Kiếm Vương cũng trở về vị trí ngồi của mình, tiếp tục ăn uống. 
Lâm Chính im lặng quan sát tình hình.

Cuối cùng thì anh cũng biết vì sao Lạc Thiên lại muốn anh rời đi như vậy, tại sao mà có nhiều người lại sợ Sùng Tông Giáo đến thế. 
Những người trước đây anh từng tiếp xúc đều không thể nào so sánh được với từng người ở đây.

Lúc này, anh không thể chỉ dùng sức mạnh đơn thuần để đấu với họ nữa. 
“Thú vị đấy…” 
Lâm Chính mỉm cười.

Một nụ cười tàn nhẫn.

Đám đông nhìn thấy thì tái mặt. 
“Thằng này bị sao thế?” 
“Không phải là vì bị sốc quá nên não trở nên bất thường đấy chứ?” 
“Cũng có khả năng…dù sao thì đến cả Kiếm Vương cũng đã ra mặt cơ mà.

Thần y Lâm dù tuổi trẻ tài cao nhưng so với vị đó thì vẫn kém xa một trời một vực…” 
Các vị quan khách xì xầm bàn tán.

Văn Hải cũng mỉm cười, nói với Lâm Chính: “Thần y Lâm, anh nghe cậu Ứng nói chưa? Còn không làm theo? Đây là cơ hội duy nhất của anh rồi đấy”. 
“Đúng vậy thần y Lâm, mau lên!”, một trưởng lão của Sùng Tông Giáo lên tiếng. 
“Nếu để mất đi cơ hội lần này thì Sùng Tông Giáo chúng tôi cũng không giúp gì được cậu nữa đâu”, lại thêm một trưởng lão nữa góp ý. 
“Thần y Lâm, cậu còn trẻ, đời còn dài, mau lên!” 
“Thần y Lâm!" 
Đám đông rần rần khuyên can.

Thế nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu: “Xem ra lần này, những người tôi cần tính sổ không phải chỉ có mỗi tên họ Ứng này rồi”. 
"Đồ điên!" 
“Láo!” 
“Kẻ họ Lâm kia! To gan lắm!” 
“Hừ, cậu Ứng đã cho anh cơ hội mà còn không biết trân trọng! Vậy thì đừng có trách chúng tôi đấy”, Văn Hải cũng tức giận, lập tức phất tay. 
Những người xung quanh lại lao về phía Lâm Chính.

Không chỉ có đám đệ tử.Mà lần này còn có cả các vị trưởng lão. 
“Lúc trẻ thì nên chăm chỉ luyện tập, chịu thiệt một chút.

Thần y Lâm thiên phú không tệ, thiếu là thiếu sự rèn giũa.

Lần này để Sùng Tông Giáo chúng tôi dạy anh nhé”, Văn Mạt Tâm nói tiếp: “Ghì thần y Lâm xuống, bắt quỳ trước mặt cậu Ứng.

Xử lý thế nào để cậu Ứng quyết định đi”. 
“Vâng, giáo chủ”. 
Đám đông hô lên.


Lâm Chính nghe thấy vậy chỉ nheo mắt cười.

Đám đông xung quanh cũng cười khẩy hoặc là lắc đầu thở dài, biểu cảm thật phong phú. 
“Thưa thầy…”, đệ tử của Hỏa Liệt cuống cả lên. 
Thế nhưng đại sư Hỏa Liệt coi như không có gì, chỉ đứng bên cạnh nhìn trân trân. 
Người của Thượng Võ Quán thì cười ha ha, Hoắc Ngạo vỗ tay không ngớt.

Còn Tịch Lưu Hương thì cười dè bỉu. 
“Thần y Lâm à? Hừ, thần y Lâm thì đã sao? Hôm nay cũng phải ngoan ngoãn quỳ xuống đây thôi”, Tịch Lưu Hương cười lạnh lùng. 
“Khá lắm.

Ai mà ngông quá thì khổ, có chút tài năng đã là gì?”, Hoắc Kiến Quốc lắc đầu, thầm mỉm cười. 
Lúc trước, khi biết thân phận của thần y Lâm thì ông ta hối hận lắm.

Dù sao thì cũng là thần y của Giang Thành cơ mà.

Nếu Hoắc Thượng Võ mà biết được ông ta đắc tội với thần y Lâm thì ông ta sẽ bị đuổi ra khỏi Thượng Võ Quán cũng nên.

Giờ thần y Lâm gây sự với Sùng Tông Giáo thì Hoắc Thượng Võ còn trách ông ta đã gây ra xung đột với thần y Lâm được nữa không đây? 
Hoắc Kiến Quốc giờ thật chỉ muốn Lâm Chính chết ngay tức khắc.

Người của Sùng Tông Giáo lần lượt kéo đến vây lấy Lâm Chính.

Lâm Chính muốn chạy thoát cũng khó. 
“Ra tay”, Văn Hải mỉm cười. 
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói rành rọt vang lên. 
“Đợi đã”. 
Đám đông đồng loạt quay qua nhìn.

Một bóng hình bước vào. 

“Cô Liễu Như Thi?”, có người nhận ra. 
“Vậy thì có nghĩa là…tiền bối Dược Vương cũng có mặt?” 
Đám đông kinh hãi kêu lên.

Mọi người nhìn ra cửa thì thấy một bà cụ còng lưng đang chậm rãi đi vào.

Người này xuất hiện khiến Minh Vũ và Văn Mạt Tâm phải lập tức đứng dậy. 
“Tiền bối Dược Vương cũng tới rồi!” 
“Tiền bối Dược Vương”. 
“Tiền bối, bà tới tham gia hôn lễ của con trai tôi? Thật đúng là diễm phúc cho Sùng Tông Giáo chúng tôi! Nào, mời ngồi”, Văn Mạt Tâm mỉm cười bước tới dìu Dược Vương. 
Thế nhưng…Dược Vương chỉ lắc đầu, điềm đạm nói: “Nói thật là tôi định tới tham gia hôn lễ của Văn Hải, nhưng thần y Lâm cũng có ở đây nên có lẽ tôi không thể chỉ khoanh tay đứng nhìn được! Lúc cấp bách, tôi phải đứng về phía thầy y Lâm thôi, mong thông cảm”. 
“Cái gì?”, đám đông sững sờ. 
“Thần y Lâm, đi với tôi, tôi sẽ bảo vệ anh an toàn, đừng đấu với họ nữa”, Liễu Như Thi khẽ kéo ống tay áo Lâm Chính và nói nhỏ.

Giọng cô gái nhẹ như nước nhưng vẫn mơ hồ chất chứa sự lo lắng. 
“Cô Liễu! Chúng ta gặp nhau nhiều lần rồi đấy nhỉ.

Cảm ơn ý tốt của cô, nhưng hôm nay Lâm Chính tôi tới đây không phải chỉ tới dọa cho vui!” 
Lâm Chính điềm đạm nói rồi giơ tay lên. 
Vụt vụt… 
Một lượng lớn châm bạc từ eo của anh được phóng ra, ghim thẳng lên hai cánh tay và hai chân. 
Đồng thời, một luồng sức mạnh đột nhiên xuất hiện chạy dọc cơ thể, khiến cả tóc và áo anh tung bay. 
Đám đông nín thở, anh bỗng lên tiếng: “Tôi tới đây, nếu như không đòi lại được công bằng thì phải khiến nơi này bị san phẳng, rõ chưa?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui