Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chấn Hám Sơn rất mong Lâm Chính có thể gia nhập Tử Huyền Thiên.
Nhưng đối mặt với cành ô liu của Tử Huyền Thiên, dường như Lâm Chính hoàn toàn không có hứng thú.
“Chấn đại nhân, chắc ông không biết, nhưng 10 giọt Lạc Linh Huyết trong mắt tôi không là gì cả, hơn nữa cho dù tặng đi, tôi vẫn có thể lấy lại được”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Cậu… đang nói linh tinh gì vậy?”, Chấn Hám Sơn mở to hai mắt nói.
Lâm Chính không nói gì, cắt toạc cổ tay, rồi lấy 10 giọt Lạc Linh Huyết ra.
Chấn Hám Sơn trợn mắt há mồm.
Tất cả người của các thế lực đều đứng lên, ngây người nhìn 10 giọt Lạc Linh Huyết nhập vào cổ tay Mạc Tâm cung chủ…
“13 giọt! Uy lực của 13 giọt! Quả nhiên bất phàm!”.
Mạc Tâm cung chủ khẽ hít vào một hơi, nhìn chằm chằm cổ tay mình, sau đó chậm rãi vén tay áo lên.
“Cái gì?”.
Xung quanh bỗng vang lên những tiếng kêu kinh ngạc.
Chỉ thấy lúc này, cổ tay Mạc Tâm cung chủ đang lấp lánh 13 đốm sáng.
Đó là Lạc Linh Huyết!
Tròn 13 giọt!
Là 13 giọt đó!
Điên rồi!
Tất cả những người có mặt đều sắp phát điên rồi!
Hơi thở của bọn họ như ngừng lại, tim đập thình thịch, da đầu tê dại, sao có thể chịu được việc này chứ?
“Vô địch! Vô địch! Cung chủ của chúng ta sắp vô địch rồi!”, Tam tôn trưởng kích động đến mức toàn thân run rẩy, vội quỳ mọp xuống, cao giọng hô.
“Từ nay về sau, thiên cung Trường Sinh chúng ta chắc chắn sẽ mở rộng bờ cõi, ngày càng đi lên, không ai có thể đối đầu với chúng ta được nữa”, Tứ tôn trưởng cũng vô cùng kích động.
“Cung chủ vạn tuế!”.
“Cung chủ vạn tuế!”.
“Cung chủ vạn tuế!”.
Mọi người giơ cao tay hô, cực kỳ hưng phấn.
“Chúc mừng Mạc Tâm cung chủ!”.
Nghiêm Tàng Hải cũng lập tức đứng lên ôm quyền chúc mừng, vẻ mặt đầy tươi cười. Dù sâu trong đáy mắt ông ta là sự kiêng dè và bất mãn, nhưng ông ta không thể để lộ ra ngoài được.
“Phó minh chủ! Sau này thiên cung Trường Sinh chắc chắn sẽ trở thành mối họa của Cô Phong chúng ta!”, người bên cạnh run rẩy sợ hãi nói.
“Tôi biết, lập tức trở về bẩm báo chuyện này với minh chủ!”, Nghiêm Tàng Hải trầm giọng nói.
Sắc mặt Thiên Diệp rất khó coi, nhìn Lâm Chính chằm chằm một lúc, không nói lời nào, rồi phất tay áo rời đi.
“Thiên phó chưởng môn, ông đi đâu vậy?”, Chấn Hám Sơn vội kêu lên.
“Còn có thể đi đâu chứ? Đương nhiên là về rồi, chẳng lẽ ở lại đây ăn cơm?”, Thiên Diệp lạnh lùng hừ một tiếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...