Lời nói của Văn Mạt Tâm khiến không khí lập tức đông cứng lại.
Ai nấy đều đổ dồn mắt về phía anh chàng to gan này, hoặc là cười khẩy hoặc là giễu cợt.
Tuy bọn họ không biết tên này từ đâu chui ra, nhưng dám gây sự trong đám cưới của con trai giáo chủ Sùng Tông Giáo, thì chắc chắn sẽ không được yên thân.
Hoắc Kiến Quốc cũng vô cùng ngạc nhiên.
"Sao anh ta lại quay lại?", Tịch Lưu Hương kinh ngạc hỏi.
"Anh ta bị điên sao? Dám chạy đến đây gây rối!", người ở bên cạnh kinh hãi nói.
"Ha ha, anh ta cũng thú vị thật đấy, đã gây chuyện ở Thượng Võ Quán chúng ta thì chớ, bây giờ còn dám làm loạn ở Sùng Tông Giáo! Thú vị! Thú vị! Ha ha ha, bố, lần này bố không được ra mặt đâu đấy, nếu không Thượng Võ Quán chúng ta sẽ rước họa vào thân mất", Hoắc Ngạo tươi cười, vỗ tay bôm bốp, nhìn Lâm Chính đầy chế nhạo.
"Ra mặt? Hừ, bố lấy gì để ra mặt chứ? Đừng nói là bố sẽ không ra mặt, cho dù cậu ta cầu xin cũng vô ích, tự đâm đầu vào chỗ chết thì không trách ai được cả", Hoắc Kiến Quốc cũng hừ một tiếng.
Những lời Hoắc Ngạo nói hoàn toàn là thừa thãi.
Bởi vì từ lúc xảy ra chuyện kia, thì Hoắc Kiến Quốc đã mặc kệ Lâm Chính rồi.
Dù sao trong mắt ông ta, Lâm Chính đã dính lấy Phong Liệt, mà Phong Liệt lại là kẻ địch của Thượng Võ Quán, Lâm Chính làm vậy chẳng khác nào là phản bội.
Còn Phong Liệt thì đã ngây ra tại chỗ.
Ông ta biết thân phận của Lâm Chính.
Đây là thần y Lâm nổi tiếng ở Giang Thành.
Ông ta tưởng rằng Lâm Chính sẽ dùng thân phận thần y Lâm đến thăm hỏi, bàn bạc với Sùng Tông Giáo chuyện về người bạn kia của anh, cũng tiện tay giải vây cho ông ta.
Tuy thần y Lâm và Sùng Tông Giáo không liên quan gì đến nhau, nhưng với danh tiếng và y thuật của thần y Lâm, Sùng Tông Giáo sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà trở mặt với anh.
Nhưng điều khiến Phong Liệt hoàn toàn không ngờ đến là Lâm Chính lại ra mặt một cách lỗ m ãng như vậy, còn trực tiếp thách thức giáo chủ của Sùng Tông Giáo.
Chắc không phải… cậu ta bị điên thật đấy chứ?
Đại sư Phong Liệt khiếp đảm nghĩ thầm.
Nhưng dù là kẻ điên cũng sẽ không làm chuyện như vậy…
Các đệ tử của Sùng Tông Giáo ở xung quanh đều tức giận đứng bật dậy, có người còn định xông tới cho tên không biết trời cao đất dày này một bài học, nhưng bị Văn Mạt Tâm ngăn lại.
"Chàng trai, hình như tôi với cậu không quen biết nhau thì phải?", ông ta bình thản nói.
"Không quen biết cũng không sao, tôi nghĩ chắc các ông biết Lạc Thiên nhỉ?", Lâm Chính mặt không cảm xúc hỏi.
Giọng nói của anh vô cùng lạnh lùng.
"Lạc Thiên?", Văn Mạt Tâm nhíu mày.
"Là cô gái mà trưởng lão Khải Tố đưa về đó ạ, nói một cách nghiêm túc thì cô gái đó cũng có chút họ hàng với ông", một người ở bên cạnh cẩn thận nói với Văn Mạt Tâm.
Lúc này, Văn Mạt Tâm mới hiểu ra.
Chỉ là đối với những họ hàng xa lắc xa lơ này, ông ta trước giờ chưa bao giờ để ý.
"Lạc Thiên làm sao?", Văn Mạt Tâm lại hỏi.
Tuy ông ta đã mất kiên nhẫn, nhưng trong dịp như thế này thì vẫn phải tỏ vẻ độ lượng.
Chỉ thấy Lâm Chính chắp tay ra sau, bình thản nhìn Văn Mạt Tâm, nói: "Lạc Thiên là bạn của tôi, vừa nãy tôi nhìn thấy cô ấy bị thương rất nặng.
Khải Tố đâu? Hẳn là tôi đã nói với bà ta là sẽ đến Sùng Tông Giáo đón cô ấy đi.
Sao nào? Các ông chưa nhận được tin này sao?".
Câu này đã vô cùng không khách sáo.
Không ít người há hốc miệng.
Cậu ta đang làm gì vậy?
Chất vấn Văn Mạt Tâm?
Rốt cuộc cậu ta đang nghĩ gì vậy? Trong đầu cậu ta chứa cái gì vậy?
Bọn họ đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, đồng loạt quay sang nhìn Lâm Chính.
Văn Mạt Tâm đanh mặt lại, sau đó ngoảnh lại nói với Văn Hải: "Có chuyện này sao?".
"Con chưa nghe bao giờ", Văn Hải lắc đầu.
Thực ra Văn Hải có biết, nhưng anh ta không để trong lòng.
"Vậy à? Chàng trai, có phải cậu nhầm rồi không?", Văn Mạt Tâm nhìn Lâm Chính, khuôn mặt tỏ vẻ nghiêm túc: "Nếu cậu đến để uống rượu, thì vào chỗ đi, hôm nay là ngày vui của con trai tôi, tôi không muốn khiến mọi người mất hứng.
Nếu không phải đến để uống rượu chúc mừng, thì cửa ở kia, nếu cậu tự rời đi thì tôi sẽ không tính toán gì với cậu cả".
Văn Mạt Tâm làm vậy là rất nể mặt rồi, nhưng đám khách khứa ở hai bên đều không nhịn được mà lên tiếng.
"Thằng khốn, mau cút đi, đây là nơi mà mày huênh hoang được sao?".
"Giáo chủ đã khoan hồng đại lượng rồi, còn không mau quỳ xuống cảm ơn đi? Nếu là ngày thường thì sợ là mày đã tan xương nát thịt rồi!".
"Còn không mau quỳ xuống?".
"Quỳ xuống cảm ơn đi! Thằng chó chết!".
"Giáo chủ tha thứ cho mày, nhưng bọn tao thì không! Mày có thể ra khỏi cánh cửa này, nhưng phải bò ra".
Đám khách khứa la ó ồn ào, thậm chí có người còn đứng ra cản đường Lâm Chính, bắt anh phải nằm sấp xuống.
Hiện trường trở nên ồn ào.
Đám khách khứa này đều muốn thể hiện bản thân, lấy lòng Văn Mạt Tâm.
Bọn họ không phải là đồ ngốc, đều hiểu tại sao Văn Mạt Tâm lại nhẫn nhịn như vậy.
Nói cho cùng là ông ta không muốn chấp hạng vô danh, nếu không chỉ khiến mình mất thân phận.
Nhưng bọn họ thì khác.
Vì vậy, khi đám khách khứa chỉ trích, thậm chí là chửi rủa Lâm Chính, ông ta vẫn không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Lâm Chính bị muôn người phỉ nhổ.
"Bố, bố đến uống rượu với mấy người như tiền bối Kiếm Vương đi, để con xử lý người này cho", Văn Hải bước tới, nhỏ giọng nói.
"Xử lý âm thầm, đừng làm to chuyện", Văn Mạt Tâm nói.
"Bố yên tâm đi, con biết chừng mực".
Văn Hải gật đầu.
Văn Mạt Tâm xoay người đi về phía bàn rượu của đám người Kiếm Vương.
Hiển nhiên ông ta không có bất cứ hứng thú gì với người như Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính lại không muốn vậy.
Anh lạnh lùng nhìn Văn Mạt Tâm, lại lên tiếng: "Sùng Tông Giáo, tôi cho các ông 10 giây suy nghĩ, lập tức giao người đã đánh Lạc Thiên bị thương ra đây! Nghe rõ chưa?".
Anh vừa dứt lời, mọi người liền cười ầm lên.
"Mười giây? Mười con mẹ mày, mày nghĩ mày là cái thá gì hả?".
Một người đàn ông không nhịn được nữa, giơ tay tát một cái rất mạnh vào mặt Lâm Chính.
Nhìn bàn tay đầy vết chai của hắn, nếu trúng cái tát này thì sợ là rụng cả hàm răng.
"Cậu nhóc!".
Phong Liệt biến sắc, xông tới.
Đám người Hoắc Kiến Quốc của Thượng Võ Quán thì cười khẩy.
Nhưng khoảnh khắc bàn tay kia sắp tát trúng Lâm Chính, sắc mặt anh bỗng trở nên lạnh lẽo, lật tay túm lấy cổ tay người đàn ông kia.
Bàn tay hắn lập tức khựng lại giữa không trung, không thể tiến về phía trước nửa phân.
Sau đó, tay còn lại của Lâm Chính hóa thành thủ đao, chém mạnh về phía cánh tay của hắn.
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên.
Chỉ thấy cả cánh tay của người đàn ông kia bị Lâm Chính chém lìa.
Máu tươi tung tóe, xương trắng lộ ra, cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
"Cái gì?".
Xung quanh chấn động.
Văn Hải kinh hãi, trợn to mắt.
Văn Mạt Tâm đang uống rượu ở phía trên không khỏi nhíu mày.
Chỉ có hai bóng dáng đang đứng ở cửa là có vẻ bình tĩnh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...