Tất cả mọi người như bị sét đánh, ngơ ngẩn đứng tại chỗ, há hốc miệng, một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại.
Trần Hạc… lại bị Lâm Chính đạp một cú mà ngất đi?
Hơn nữa, chiêu đá bay vừa rồi là sao?
Thật là ngầu quá!
“Tôi… Tôi đang nằm mơ sao?”, Tịch Lưu Hương lẩm bẩm.
“Người… Người ngã xuống là Trần Hạc? Không phải Lâm Chính?”, người bên cạnh run rẩy hỏi.
Nhiều ít người vội vàng dụi mắt, xác nhận vài lần, nhận ra mình không hề nhìn lầm.
Người ngã xuống chính là Trần Hạc.
Lâm Chính vẫn đứng yên tại chỗ, không tổn hại gì.
Hoắc Kiến Quốc đột nhiên dừng lại.
Hoắc Ngạo đã sững sờ từ lâu, đứng đó giống như người mất hồn.
E rằng không ai ngờ tới vị bác sĩ Đông y nho nhỏ này lại có thực lực đáng sợ như vậy…
Người xung quanh ồ lên, xôn xao bàn tán.
“Được rồi, Hoắc Kiến Quốc, không ngờ ông còn ẩn giấu thủ đoạn này, thú vị thú vị!”, ánh mắt Phong Liệt lộ vẻ dữ tợn, sau đó quát lên: “Trương Long!”.
“Có đệ tử!”, người tên Trương Long lập tức tiến lên.
“Thể hiện vài chiêu đi, đừng để mọi người coi thường chúng ta”.
“Vâng, sư phụ!”.
Người tên Trương Long đáp lại, sau đó bày tư thế, tấn công về phía Lâm Chính.
Chiêu thức của anh ta còn sắc bén hơn Trần Hạc gấp mấy lần, sức lực và tốc độ đều vô cùng hung hiểm.
Hai người đứng cách nhau mười mét, nhưng anh ta chỉ bước hai bước đã đến gần, sau đó đánh tới một chưởng, dường như có thể làm nứt đá.
Rầm!
Tiếng động nặng nề vang lên.
Người xung quanh đều hồi hộp.
Định thần nhìn lại mới phát hiện đòn tấn công của Trương Long đánh thẳng vào người Lâm Chính.
“Hay lắm!”.
Các đệ tử đứng sau đại sư Phong Liệt đều khua tay reo hò, vui mừng không thôi.
Nhưng một giây sau, nụ cười của bọn họ lại vụt tắt.
Bởi vì bọn họ phát hiện Lâm Chính vẫn không nhúc nhích, trên mặt không hề có vẻ đau đớn gì.
Dường như chiêu này… không tạo nên phiền phức gì cho anh.
Bị anh ta bỏ qua rồi sao?
Người tên Trương Long sửng sốt, đang định nhấc tay tiếp tục đánh về phía Lâm Chính.
Lâm Chính đột nhiên trở tay duỗi tới, nhanh như chớp bóp lấy cổ người đó, sau đó quăng mạnh vào cây đại thụ ở một bên.
Rắc!
Cây đại thụ bị đâm nứt ra.
Còn người tên Trương Long thì run rẩy, sau đó người mềm nhũn ngã xuống, ngất đi.
“Hả?”.
Người ở đây sợ đến mức mặt tái xanh, vẻ mặt không tin nổi.
Lại một chiêu đánh bại Trương Long!
Người này là ai? Sao lại lợi hại như vậy? Từ lúc nào Thượng Võ Quán lại xuất hiện một nhân vật như vậy?
Đại sư Phong Liệt không tin nổi nhìn Lâm Chính.
Đám người Hoắc Kiến Quốc, Hoắc Ngạo sắp điên lên rồi.
“Lâm Chính này sao lại lợi hại như vậy?”, Tịch Lưu Hương run rẩy hỏi.
Không ai có thể trả lời câu hỏi của cô ta.
Hoắc Ngạo toát mồ hôi lạnh.
Anh ta cứ nghĩ Lâm Chính dễ bắt nạt, vốn muốn tìm lại mặt mũi, nhưng bây giờ xem ra anh ta đã sai rồi…
Lâm Chính… không đơn giản như anh ta nghĩ.
Nếu mình thật sự đánh nhau với Lâm Chính, e rằng kết cục còn thê thảm hơn những người này.
Hoắc Ngạo không khỏi run rẩy.
Hoắc Kiến Quốc thì vô cùng vui mừng, ông ta cười lớn, nói với đại sư Phong Liệt: “Thế nào? Phong Liệt, bây giờ biết chỗ lợi hại của tôi chưa?”.
“Khốn nạn!”.
Đại sư Phong Liệt tức tối, biểu hiện của Lâm Chính quả thật vượt ngoài dự liệu.
Nếu thực lực của Trần Hạc, Trương Long cũng không thể qua được một chiêu của Lâm Chính, vậy những đệ tử khác ra trận hơn phân nửa cũng sẽ thất bại thảm hại.
Từ bao giờ Thượng Võ Quán lại xuất hiện một người siêu phàm như vậy?
“Phong Liệt, sao hả? Có phải ông hết người rồi không? Vừa rồi không phải ông muốn tính sổ với chúng tôi sao? Hay là ông định đích thân ra tay?”, Hoắc Kiến Quốc mỉm cười, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Lâm Chính quả thật đã cho ông ta một bất ngờ lớn.
Đại sư Phong Liệt siết chặt nắm đấm, trong mắt ngập tràn ý chí chiến đấu.
Đến giờ phút này, ông ta chỉ đành tự mình ra tay.
Nhưng một đệ tử khác đột nhiên đứng ra.
“Sư phụ, người không thể ra tay, nếu không sẽ chỉ đắc tội với Sùng Tông Giáo!”.
“Vậy phải làm sao?”, đại sư Phong Liệt nghiến răng hỏi.
“Xin hãy để đệ tử ra trận, mặc dù đệ tử không thể chiến thắng người này, nhưng đệ tử sẽ cố hết sức có thể để dồn ép người này.
Người của chúng ta đông hơn Thượng Võ Quán, con không tin chúng con đánh luân phiên mà không tiêu hao được sức lực anh ta!”, đệ tử đó kiên định nói.
“Đồ đệ… Chuyện này…”, đại sư Phong Liệt có chút không nhẫn tâm, muốn khuyên can.
Nhưng đệ tử đó đã tiến lên phía trước.
“Bắt đầu đi!”.
Anh ta quát lớn, xông về phía Lâm Chính.
“Lý Hạ! Con quay lại đây!”, đại sư Phong Liệt sốt sắng, lập tức lao lên.
Thực lực của Lý Hạ còn không bằng cả Trần Hạc, anh ta xông lên không phải tìm chết hay sao!
“Ha ha, không biết lượng sức!”, Hoắc Kiến Quốc khẽ cười nói.
Người của Thượng Võ Quán cũng hí hửng nhìn lại.
Thủ đoạn của Lý Hạ quả thật không thua kém gì hai người trước, anh ta nghé mới sinh không sợ hổ mới dám ra tay với Lâm Chính.
Theo tình hình lúc trước, e rằng anh ta cũng sẽ bị Lâm Chính đánh bại sau một chiêu!
Nắm đấm của Lý Hạ đánh tới.
Lâm Chính vẫn đứng yên không nhúc nhích, để mặc nắm đấm của anh ta đánh tới.
Mọi người gần như có thể đoán được tình hình sau đó.
Nhưng vào lúc này…
Ầm!
Nắm đấm đó đánh mạnh vào người Lâm Chính.
Lâm Chính đột nhiên lùi lại hai bước, sau đó… ngồi phịch xuống đất.
“Cái gì?”.
Đám người Hoắc Kiến Quốc đang nắm chắc phần thắng trợn tròn mắt, há hốc miệng, tất cả ngây ra.
“Tôi thua rồi”.
Lâm Chính đứng dậy, thản nhiên nói, sau đó dưới ánh mắt không thể tin nổi của mọi người, anh quay người đi về phía Hoắc Kiến Quốc.
Đầu óc người của Thượng Võ Quán và người qua đường ở xung quanh đều trống rỗng.
Thua?
Sao có thể!
Thua cái rắm!
Đây rõ ràng là Lâm Chính cố ý nhận thua!
Anh chỉ là không muốn đánh nữa.
“Ấy, không đúng, Lâm Chính, cậu… cậu đang làm gì vậy?”, Hoắc Kiến Quốc vội vàng tiến lên hỏi.
“Thầy Hoắc, thể lực tôi không tốt, không đánh được nữa, để những người khác của Thượng Võ Quán lên đi.
Tôi thấy Hoắc Ngạo không tệ.
Hoắc Ngạo, đến lượt anh rồi, anh là người nhà họ Hoắc, không giành vinh quang cho Thượng Võ Quán sao?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Cái này…”.
Hoắc Kiến Quốc cạn lời.
Sắc mặt Hoắc Ngạo tái mét.
Đại sư Phong Liệt loáng thoáng cảm nhận được gì đó, lập tức nháy mắt ra hiệu cho Lý Hạ.
Lý Hạ nói với bên kia: “Người của Thượng Võ Quán các người chỉ có chút năng lực vậy thôi sao? Còn ai nữa mau ra đây! Đừng làm rùa rút đầu nữa!”.
Câu này khiến sắc mặt của mấy người trong Thượng Võ Quán trắng thêm…
“Lâm Chính, rõ ràng anh có thể đánh, vì sao lại nhường? Anh mau xông lên cùng tôi, giải quyết đám người Phong Liệt, mau lên!”, Hoắc Ngạo buồn bực, quay đầu hét lên với Lâm Chính.
“Vì sao?”, Lâm Chính hỏi lại.
“Rõ ràng anh vẫn còn đánh được!”.
“Nhưng tôi đâu phải người của Thượng Võ Quán”, Lâm Chính nói.
Anh nói xong, mọi người đều rộ lên xôn xao….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...