Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần


Đã đến nước này rồi mà Lâm Chính vẫn còn cứng miệng. 
Mọi người xung quanh cười khẩy. 
Lạc Thiên cũng không biết nên giúp Lâm Chính kiểu gì. 
Nhưng từ đầu đến cuối, Lâm Chính không hề trông mong vào Lạc Thiên. 
“Khải Tố, cô cũng nghe thấy rồi chứ? Vốn dĩ tôi không muốn mời Sùng Tông Giáo của cô ra tay đâu, nhưng đã đến nước này rồi thì tôi cũng bó tay.

Con bé ngốc nghếch này ăn cây táo rào cây sung, tôi cũng hết cách với nó rồi!”, Lạc Bắc Minh trầm giọng nói, khuôn mặt đầy giận dữ. 
“Tôi biết rồi”, người phụ nữ tên Khải Tố kia gật đầu, bình thản nói: “Ông đừng tức giận quá, tôi đã phản ánh chuyện này với giáo, các y quán của nhà họ Lạc các ông đều do Sùng Tông Giáo phụ trách, tuy các y quán ở Giang Thành đã bị đóng cửa, nhưng vẫn chưa đến mức thương gân động cốt.

Nhưng chuyện này khiến Sùng Tông Giáo tôi mất hết mặt mũi, chúng tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn! Chúng tôi sẽ xử lý tên Lâm Chính này, về phần Tiểu Thiên, thì tôi sẽ đưa về giáo, dạy dỗ cẩn thận”. 
“Vậy thì làm phiền các cô rồi”, Lạc Bắc Minh hơi cúi người. 
“Ông khách sáo quá”. 
Khải Tố gật đầu, rồi nói với Lâm Chính: “Lâm Chính, tôi dùng danh nghĩa của Sùng Tông Giáo chặt đứt hai tay của cậu, cậu không có ý kiến gì đấy chứ?”. 
“Sùng Tông Giáo?”. 
Lâm Chính cười khẩy, tỏ vẻ khinh bỉ: “Tôi không có ý kiến gì cả, nhưng phải xem các bà có bản lĩnh này hay không đã”. 
“Cậu nói cái gì?”. 
“Ngông cuồng!”. 
“Thằng chó chết, mày nói lại lần nữa xem nào!”. 
Đám người xung quanh nổi cơn thịnh nộ. 
Tất cả bọn họ đều xông tới, dáng vẻ như muốn băm vằm Lâm Chính. 
Sảnh chính nồng nặc mùi thuốc súng. 

Không khí cũng trở nên căng thẳng. 
Nhưng đúng lúc này, Lạc Thiên bỗng xông tới, chộp lấy tách trà trên bàn trà bên cạnh Khải Tố, ném xuống đất. 
Choang! 
Tách trà vỡ làm mấy mảnh. 
Cô ấy nhặt ngay một mảnh vỡ lên, kề vào chiếc cổ trắng nõn của mình. 
Tất cả mọi người đều nín thở. 
Dường như không ai kịp trở tay, cũng không ai ngờ Lạc Thiên lại làm ra chuyện như vậy. 
“Đồ ngốc này, cháu làm gì vậy?”, Lạc Bắc Minh cuống lên. 
“Lạc Thiên, cháu muốn làm phản sao?”, Khải Tố nhíu mày. 
Chỉ thấy Lạc Thiên kề sát mảnh sứ kia vào cổ, chỗ đó đã rỉ ra máu tươi.

Vẻ mặt cô ấy vô cùng kiên quyết, hoàn toàn không có ý nhượng bộ. 
Lâm Chính cũng cuống lên. 
Anh vội quát: “Lạc Thiên, cô đừng có làm chuyện ngu ngốc! Cô yên tâm, những người này không làm gì được tôi đâu!”. 
“Lâm Chính, anh mau rời khỏi đây đi!”, Lạc Thiên khàn giọng nói. 
“Lạc Thiên…” 
“Đi!”. 
Lạc Thiên gần như là gầm lên. 
Cả người Lâm Chính chấn động, nhìn cô ấy. 
Chỉ thấy vành mắt cô ấy đỏ hoe, nước mắt giàn giụa trên mặt. 
Khải Tố cau mày. 
Lạc Bắc Minh thì tức điên lên, ông ta không ngờ cháu gái mình lại kiên cường khí khái như vậy… 
Lâm Chính siết chặt nắm tay, ánh mắt ngập tràn lửa giận. 
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng tình hình trước mắt lại nghiêm trọng như vậy. 
Những người này… lại ép Lạc Thiên vào tình cảnh tuyệt vọng đến thế. 
“Lạc Thiên, tôi đã nói rồi, tôi sẽ đưa cô rời khỏi đây bình an vô sự, Lâm Chính tôi nói được là sẽ làm được”, Lâm Chính khàn giọng nói. 
“Bây giờ tôi… chỉ muốn anh đi! Nếu anh không đi, tôi sẽ chết cho anh xem”, Lạc Thiên gào lên. 
Lâm Chính như ngừng thở, sau đó hít sâu một hơi, gật đầu đáp: “Được, tôi đi…” 
Dứt lời, anh liền xoay người định rời khỏi nhà họ Lạc. 
“Đi đâu hả?”. 
Người ở phía sau lập tức chặn đường đi của Lâm Chính. 
“Bác, cháu không làm được gì cả, nhưng nếu các bác dám cản đường anh ấy, thì cháu cũng chỉ đành chết trước mặt bác”, Lạc Thiên ngẩng khuôn mặt trắng bệch lên, thì thào nói. 
“Cháu…” 
Sắc mặt Khải Tố lập tức trở nên âm trầm. 
Nhưng bây giờ nói gì cũng vô ích. 
Bà ta tin với tính cách của Lạc Thiên, nói không chừng cô ấy quả thực sẽ có hành động kinh hãi nào đó. 
Khải Tố hừ một tiếng, sau đó phất tay. 
Mấy người đàn ông mặc vest đang ngăn cản Lâm Chính cũng lập tức tránh đường. 

Lâm Chính hít sâu một hơi, nhưng không rời đi. 
“Tiểu Thiên, hôm nay cô kích động quá.

Tôi đã nói là sẽ đưa cô đi, nhưng cô không tin tôi.

Nếu lần này không được, thì lần sau tôi sẽ đến đón cô! Đúng rồi, các bà là Sùng Tông Giáo hả?”. 
“Phải thì làm sao?”, Khải Tố nhìn Lâm Chính, nói. 
“Nghe đây, tôi không cần biết Sùng Tông Giáo của các bà là cái thá gì, cũng không cần biết các bà có thế lực lớn đến mức nào, mạng lưới quan hệ rộng đến mức nào, nhưng tôi phải nói với các bà một điều, lần sau khi tôi đến đón Tiểu Thiên, tôi muốn nhìn thấy cô ấy bình an lành lặn.

Nếu cô ấy bị thương dù chỉ là một cọng tóc, thì tôi cũng sẽ tìm các bà tính sổ, rõ chưa?”, Lâm Chính bình thản nói. 
Anh vừa dứt lời, ai nấy đều bật cười. 
Khải Tố cũng cười khẩy. 
“Thú vị đấy, Lâm Chính, rốt cuộc cậu biết được bao nhiêu về Sùng Tông Giáo chúng tôi nào? Dựa vào cậu mà cũng dám đối đầu với Sùng Tông Giáo tôi? Cậu xứng sao?”, Khải Tố lắc đầu nói. 
“Vậy thì chúng ta cứ thử xem”. 
Lâm Chính điềm nhiên đáp, rồi rời đi. 
“Đúng là huênh hoang!”. 
“Đồ ngu, chẳng phải là nhờ vào đàn bà sao? Nếu không có Lạc Thiên thì hôm nay anh ta có thể bình an vô sự rời khỏi đây chắc?”. 
Mấy người thầm chửi rủa. 
Lạc Thiên thả tay ra, ngồi bệt xuống đất, đôi mắt vô hồn. 
“Tiểu Thiên, cháu đi xuống băng bó vết thương đi, rồi theo bác về Sùng Tông Giáo.

Thời gian này cháu hãy ngoan ngoãn ở Sùng Tông Giáo, học chút y thuật đi.

Thiên phú của cháu rất tốt, giáo chủ sẽ không thờ ơ với cháu đâu”, Khải Tố bình thản nói. 
Lạc Thiên không nói gì. 
Hai cô gái mặc Hán phục đi tới, đỡ Lạc Thiên dậy, đưa vào nhà trong. 
“Khải Tố à, chuyện này cứ thế bỏ qua sao?”, Lạc Bắc Minh nhíu mày hỏi. 

“Ông nghĩ có khả năng sao?”. 
Khải Tố hừ lạnh, mặt không cảm xúc nói: “Một tên Lâm Chính tép tiu mà cũng ngông cuồng như vậy, nếu tôi cứ thế bỏ qua, chuyện này đồn ra ngoài thì Khải Tố tôi còn biết để mặt mũi vào đâu? Thể diện của Sùng Tông Giáo cũng sẽ không còn, đến lúc đó tôi sẽ trở thành tội nhân của giáo!”. 
“Vậy ý của cô là…” 
“Không cần nương nay nữa! Hàn Hành!”. 
“Có”. 
“Giao Lâm Chính cho cậu đấy, chấp hành mệnh lệnh trong vòng nửa ngày.

Tôi không chỉ muốn Lâm Chính trở thành một kẻ tàn phế, mà còn muốn những người bên cạnh cậu ta phải trả giá, cho người đời biết đắc tội với Sùng Tông Giáo sẽ có kết cục là gì!”, Khải Tố nói, đáy mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo… 
“Vâng!”. 
Người tên Hàn Hành gật đầu, rồi rời đi. 
“Về cả đi”. 
Khải Tố đứng lên, bình thản nói. 
“Khải Tố, không ở lại thêm mấy ngày sao?”, Lạc Bắc Minh giữ lại. 
“Không cần đâu, đại hội sắp mở, vô số các thế lực trên cả Hoa Quốc đều đang lăm le, Sùng Tông Giáo chúng tôi cũng rất coi trọng.

Trong giáo có rất nhiều chuyện đang chờ tôi xử lý, tôi không ở lại được.

Trong vòng bảy ngày, các hiệu thuốc y quán của nhà họ Lạc sẽ được mở, dạo này nguồn vốn trong giáo đang thiếu thốn, chuyện tiền bạc vẫn phải nhờ những người phát ngôn như các ông”. 
“Cô yên tâm đi, tôi tự có tính toán, tôi đã chuẩn bị chút quà, cô thay mặt tôi gửi tới giáo chủ nhé”. 
“Không vấn đề gì”..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui