Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Mặc dù chỉ là mấy châm rất đơn giản, nhưng sau khi mấy châm này châm vào, Bắc Đẩu Huyền Độc Châm Pháp vốn đủ để đưa người ta vào chỗ chết lại bị phá trong nháy mắt, biến thành một loại châm pháp kỳ diệu tăng cường thể lực con người.

Không ai ngờ châm pháp mang kịch độc đáng sợ đó lại bị Lâm Chính phá!

“Hay! Hay quá!”.

Tam tôn trưởng ở trên tảng đá liên tục vỗ tay, hai mắt bừng sáng.

“Người này thật tài giỏi, mấy châm này… có thế nào tôi cũng không ngờ tới”, Ngũ tôn trưởng cũng không khỏi đứng bật dậy khỏi ghế, hết sức kinh ngạc.

“Bắc Đẩu Huyền Độc Châm Pháp là châm pháp do cung chủ trước sáng tạo ra, châm nào châm nấy nối kết nhau, vô cùng kỳ diệu. Chưa nói đến phá, ngay cả nắm giữ nó cũng cực kỳ khó khăn. Rốt cuộc Lâm Chính này đã làm thế nào? Chẳng lẽ cậu ta đã hoàn toàn nắm giữ Bắc Đẩu Huyền Độc Châm Pháp?”, dưới cây hoa đào, Tử Diểu mắt lóe sáng, nhìn chằm chằm Lâm Chính, tràn đầy hứng thú.

Hiện trường xôn xao.

Người bên phía Lý Đào hoàn toàn sửng sốt. . Ngôn Tình Tổng Tài

Giờ phút này, ngay cả Từ Tài Quang cũng không bình tĩnh được nữa.

“Cậu lại phá được Bắc Đẩu Huyền Độc Châm Pháp?”, anh ta thất thanh la lên.


Phải biết rằng ngay cả anh ta cũng không thể phá được công pháp huyền diệu mạnh mẽ này.

“Từ Tài Quang, anh chuẩn bị chút đi”.

Lúc này, Lâm Chính đột nhiên quát khẽ.

Từ Tài Quang rùng mình, lập tức phản ứng lại, vội vàng xông về phía Tiết Tường, đồng thời hét lên: “Tiết Tường sư đệ! Cẩn thận!!”.

Nhưng, không còn kịp nữa.

Tiết Tường quay đầu lại, còn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra thì Lâm Chính đã lao tới.

“Khốn kiếp! Cút ra cho tao!”.

Tiết Tường hét lên, đấm một quyền vào mặt Lâm Chính, đồng thời cánh tay còn lại tích lũy phấn độc dày đặc, rải lên người anh.

Nhưng Lâm Chính phớt lờ phấn độc, vung tay lên, ngón tay duỗi thẳng điểm huyệt trên người Tiết Tường.


Chỉ trong một giây, ngón tay Lâm Chính nhanh như điện xẹt, nháy mắt đã điểm lên ba mươi sáu huyệt đạo trên người anh ta.

Sau đó anh đột nhiên lùi về sau, kéo dãn khoảng cách với Tiết Tường.

Từ Tài Quang đang chạy về phía Tiết Tường dần dần dừng bước.

Anh ta ngây ngốc nhìn Tiết Tường.

Lúc này Tiết Tường đã đứng sững tại chỗ không động đậy.

Thân hình giống như tượng điêu khắc, ngây ngốc đứng tại chỗ.

Tất cả mọi người đều mở to mắt.

Bọn họ cảm giác được Tiết Tường có gì đó không ổn, nhưng lại không biết chỗ nào không ổn.

“Tiết Tường sư huynh!”, Lý Đào lập tức hét lớn.

“Tiết Tường, anh không sao chứ?”.

“Tiết Tường!”.

“Sư huynh!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận