Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

“Vết thương trên người cô ổn hơn chút nào không?”.

“Chỉ là vết thương ngoài da, không có gì đáng ngại”, Liễu Như Thi cười đáp.

Nụ cười của Lâm Chính dần dần cứng lại, trong mắt lộ ra sương lạnh.

“Chuyện ngày hôm đó tôi đã nhìn thấy hết rồi, cô yên tâm, tôi sẽ lấy lại công bằng cho cô!”, Lâm Chính nói.

“Chuyện đã qua không còn quan trọng nữa”, Liễu Như Thi cười nói: “Huống hồ, tôi định hôm nay sẽ rời cung, về tỉnh Hoài Thiên”.

“Hôm nay đã đi sao?”, Lâm Chính hơi bất ngờ.

“Phải, bà nội tôi không khỏe, tôi vừa nhận được điện thoại, phải mau chóng quay về! Tôi đến để tạm biệt anh”, Liễu Như Thi đưa điện thoại của mình cho anh, nói: “Anh Lâm, tôi nghe nói điện thoại của anh bị hỏng rồi, chắc anh sẽ cần liên lạc với Giang Thành. Anh lắp sim của anh vào điện thoại tôi dùng đi, tôi về sẽ đổi cái mới”.

Lâm Chính mấp máy môi, một lúc sau mới nhỏ giọng nói: “Cảm ơn cô, Như Thi”.

“Không cần khách sáo, anh chữa khỏi vết thương trên người tôi thì cũng là ân nhân của tôi, tôi chỉ báo đáp anh mà thôi”, Liễu Như Thi cười nói.

Lâm Chính để lộ nụ cười bất đắc dĩ, không biết nên tiếp lời thế nào.


Rầm!

Đúng lúc đó, cửa lớn ngoài sân đột nhiên bị người ta đạp ra, sau đó có vài nam nữ xông vào.

“Con khốn Liễu Như Thi đó đâu rồi? Ra đây cho tôi!”.

Tiếng chửi mắng vang vọng trong và ngoài sân nhà.

Liễu Như Thi ngạc nhiên.

Lâm Chính cũng nhíu mày, nhìn ra phía ngoài cửa…

Mấy nam nữ đi vào đều là đệ tử chính thức.

Bọn họ mặc áo trắng tay áo đỏ, thắt lưng đeo lệnh bài, ai nấy kiêu căng ngạo mạn, vô cùng phách lối.

Lâm Chính và Liễu Như Thi biết người đi đầu.

Đó là đôi nam nữ lúc trước đã làm khó hai người ở bậc thềm Trường Sinh.


“Là các người?”.

Vẻ mặt Liễu Như Thi không mấy tự nhiên.

Người con gái chỉ tay vào mũi Liễu Như Thi, la lớn: “Là cô ta! Là cô ta! Cô ta đã lấy cắp đồ!”.

“Hay thật! Thiên cung chúng ta gặp trộm rồi!”.

“Bắt cô ta lại!”.

Bọn họ hét lên, đồng loạt bao vây lại, định ra tay.

Liễu Như Thi đầu óc trống rỗng, sững cả người, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.

“Dừng tay!”.

Lâm Chính đúng lúc hô lên.

“Tên nhóc, không liên quan đến cậu”, người con gái mắng. .

||||| Truyện đề cử: Dẫn Dụ Sói Vào Hang |||||

Bọn họ vẫn định ra tay.

Liễu Như Thi vừa mới lành vết thương, sức lực yếu, sao có thể chống lại bọn họ? Cô ấy bị dọa sợ phát run.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui