Bọn họ vội nhìn qua, phát hiện một bà lão ăn mặc giản dị, râu tóc bạc trắng, không biết đã đứng ở bậc thềm từ lúc nào.
“Bà Ôn!”.
Liễu Như Thi mừng rỡ chạy tới, ôm lấy cánh tay bà lão, vô cùng kích động: “Đã lâu không gặp bà, không ngờ bà vẫn khỏe mạnh như vậy, Như Thi yên tâm rồi”.
“Con nhóc này, mồm mép vẫn ngọt như mật vậy! Đúng là khiến người ta yêu thích!”, bà lão cười nói: “Thế nào? Bà cháu vẫn khỏe chứ?”.
“Nhờ phúc của bà, bà cháu vẫn khỏe ạ”, Liễu Như Thi đáp.
“Thế thì tốt”, bà lão nhìn xe cứu thương, rồi lại nhìn Liễu Như Thi, mỉm cười nói: “Nhóc con, nếu không có chuyện gì thì mau dẫn bọn họ đi đi. Nếu để người bên trên biết, họ mà nổi giận thì trời long đất lở đấy”.
Liễu Như Thi nghe thấy thế, dường như nghĩ tới chuyện đáng sợ nào đó, sắc mặt không khỏi trắng bệch.
Nhưng cô ấy không lùi lại, lấy lại bình tĩnh rồi nhỏ giọng nói: “Bà Ôn, cháu biết chứ, nhưng hôm nay có chuyện quan trọng, xin bà hãy cho phép cháu lên núi nhập cung, cầu kiến các vị tôn trưởng…”
“Nhóc con, chắc cháu cũng biết quy tắc, không phải người của Thiên cung Trường Sinh thì không được đặt chân lên bậc thềm Trường Sinh này. Nếu cháu đưa người ngoài nhập cung chính là hại họ!”, bà Ôn bình thản nói.
“Như Thi hiểu ạ, thực ra người Như Thi đưa đến không phải là người ngoài, mà là đệ tử của thiên cung này”, Liễu Như Thi vội đáp.
“Đệ tử thiên cung? Là ai?”.
“Lâm Chính”.
“Tuy thiên cung có nhiều đệ tử nhưng bà nhớ hết tên, bà chưa bao giờ nghe thấy người này”, bà cụ Ôn nhíu mày.
Liễu Như Thi ngập ngừng một lát, nhỏ giọng nói: “Bà Ôn, Lâm Chính là… là người nằm trong số các đệ tử bị đuổi kia”.
“Cái gì?”.
Bà cụ Ôn biến sắc: “Các đệ tử trong sự kiện “Ngũ Độc” sao?”.
“Bà Ôn, lúc đó khi sửa lại án sai, tên của Lâm Chính cũng xuất hiện trong danh sách. Anh ấy bị oan, cáo thị mà Nhị tôn trưởng đưa ra đã viết rất rõ ràng”, Liễu Như Thi vội nói.
“Cho dù là vậy thì trong thiên cung có rất nhiều người vẫn vô cùng căm hận những người có liên quan đến chuyện này. Cháu cũng biết đấy, chuyện đó đã gây ảnh hưởng quá lớn”, bà cụ Ôn lắc đầu.
Liễu Như Thi chần chừ một lúc, không biết nên trả lời thế nào.
“Cậu ta sao vậy?”, bà cụ Ôn có chút không đành lòng, liền lên tiếng hỏi.
Liễu Như Thi vội vàng bảo Kỷ Văn khiêng Lâm Chính từ trên xe xuống.
Bà cụ Ôn quan sát một lúc, sắc mặt trắng bệch.
Lúc này, toàn thân Lâm Chính gần như đen sì, làn da đen sì dường như còn động đậy, nhìn rất đáng sợ.
Anh nhắm chặt hai mắt, vô cùng khổ sở, tinh thần không còn tỉnh táo, chỉ còn thở thoi thóp, dường như sẽ tắt thở bất cứ lúc nào.
“Hoạt Độc?”, bà cụ Ôn kêu lên thất thanh.
“Bà Ôn, trên đời này chỉ có Đại tôn trưởng của thiên cung Trường Sinh là có thể cứu được Lâm Chính, xin bà hãy để cháu đưa anh ấy lên”, Liễu Như Thi vội van nài, vành mắt đỏ hoe, nước mắt ầng ậng, dáng vẻ đáng thương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...