Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Lâm Chính mặt không cảm xúc: “Là thế này sao?”.

“Không! Đừng mà!”.

“Xin hãy tha cho tôi!”.

“Tôi không muốn vào Hồng Nhan Cốc! Cứu tôi với!”.

“Cốc chủ đại nhân, xin hãy tha cho tôi!”.

“Hu hu hu…”

Trong một hang động tối tăm và ẩm ướt không ngừng vang lên tiếng gào khóc.

Chỉ thấy từng cô gái bị cùm chân xích tay túm tụm ở trong hang, nước mắt giàn giụa.

Xung quang là một đám đệ tử Hồng Nhan Cốc mặc đồ đỏ, tay cầm kiếm. Sắc mặt bọn họ lạnh tanh, đứng thẳng tắp, chỉ cần cô gái nào không nghe lời là sẽ một nhát kết liễu, không chút nương tay.

Còn cốc chủ Hồng Nhan Cốc đang ngồi khoanh chân xếp bằng trước mặt những người này, nhắm mắt dưỡng thần.


Trước mặt bà ta là một cái vạc rất lớn, không biết trong vạc đang hầm nước gì, một mùi quái dị rất nồng tỏa ra, còn có bốn đệ tử không ngừng thêm các loại nguyên liệu vào.

Ục ục ục…

Nước trong vạc sôi sùng sục, khói bốc nghi ngút, nhưng không bay ra ngoài hang, khiến trong hang mù mịt khói.

“Cốc chủ, được rồi ạ!”.

Thánh Nữ đi tới, cung kính nhỏ giọng nói.

“Được”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc mở mắt ra, khàn giọng nói: “Bắt đầu hiến tế đi!”.

“Sư phụ… có cần… cân nhắc thêm không? Sư phụ cũng biết là cách này gây tổn thương rất lớn cho bản thân người. Nếu sử dụng nó thì trong vòng ba năm, người không thể khôi phục lại như ban đầu”, Thánh Nữ ngập ngừng một lát rồi dè dặt nói: “Sư phụ không cần vì thần y Lâm mà làm lỡ việc lên tiên thành thần đâu”.

“Nếu không giết được cậu ta thì trong lòng ta sẽ có tâm ma, ngày nào chưa diệt được tâm ma, thì ta không thể lên tiên thành thần, nên việc này cũng để ta chứng đại đạo. Đừng nhiều lời nữa, mau chấp hành đi!”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc nhíu mày, lớn tiếng quát.


Thánh Nữ chần chừ một lát, chỉ đành thở dài, gật đầu đáp dạ.

“Nước đâu!”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc lớn tiếng nói.

Một đệ tử Hồng Nhan Cốc bưng bát nước đi tới.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc nhận lấy rồi uống ngay.

Ừng ực, ừng ực…

Cả bát nước hết sạch.

Bà ta vung tay lên.

Lập tức có đệ tử kéo hai cô gái trong đám người bị cùm chân xích tay kia ra, vừa lôi vừa kéo về phía vạc.

“Đừng mà! Đừng mà!”.

“Cốc chủ! Cứu tôi với! Cứu tôi với!”.

Hai cô gái kia gào lên.

Nhưng… vô ích!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận