Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần


Một chiếc máy bay tư nhân đang đậu ở sân bay Giang Thành. 
Cậu chủ nhỏ toàn thân băng bó kín mít cùng với vệ sĩ thân cận là Mặc Hà đang lảo đảo đi về phía chiếc máy bay tư nhân kia. 
“Cậu chủ nhỏ, cậu chắc chắn không nhìn nhầm đấy chứ? Đối phương có 15 giọt Lạc Linh Huyết thật sao?”, một cô gái để tóc ngắn, làn da màu bánh mật, mặc một bộ vest kiểu nữ, bình thản hỏi. 
“Sao nào? Chị Thiên Mạch, chị nghĩ tôi đang nói dối sao?”, cậu chủ nhỏ nhíu mày nói. 
“Cậu có biết 15 giọt là khái niệm gì không?”. 
“Thế nên tôi mới yêu cầu gia tộc đừng tiếp tục điều tra chuyện này nữa, chắc chắn đối phương là người có thế lực rất lớn”. 
“Nhưng mất Lạc Linh Huyết thì cậu đối đầu với những người kia kiểu gì? Đến lúc đó mở đại hội, chúng ta lại đối mặt với nhà họ Lâm, sợ là chẳng còn gì để giao chiến với bọn họ nữa! Lẽ nào cậu định cứ thế từ bỏ sao?”, cô gái tên Thiên Mạch đanh mặt lại, trầm giọng nói. 
“Vậy chị muốn làm thế nào? Giết anh ta để cướp lại Lạc Linh Huyết? Hừ, nếu chị có bản lĩnh thì đi đi, tôi nói cho chị biết, trước mặt người đó, Mặc Hà còn chẳng chống được một chiêu, tôi cũng nhờ vào Cổ Quyền Pháp của nhà chúng ta mới đánh được mấy chiêu với anh ta.

Nếu không phải tôi khinh địch… thì tôi cũng sẽ không thua thê thảm như vậy…”, cậu chủ nhỏ ngoảnh mặt đi nói. 
Thiên Mạch biết cậu ta nói vậy chẳng khác nào tự dát vàng lên mặt mình.

Ngay cả Lạc Linh Huyết cũng bị cướp mất, đây chắc chắn là kết quả của việc thực lực đối phương hơn đứt cậu ta. 
“Đây không phải là chuyện nhỏ, cậu về trước đi, tôi đã nhận được lệnh của ông chủ, ở lại để điều tra chuyện này”. 
“Chị đừng để liên lụy đến gia tộc!”, cậu chủ nhỏ hừ một tiếng, sau đó lảo đảo bước lên máy bay. 
Cùng lúc đó, một chiếc máy bay chở khách đang lướt trên đường băng, chẳng mấy chốc đã vút lên trời cao. 
Lâm Chính đã khôi phục dáng vẻ vốn có. 

Nhưng vì lại có thêm hai giọt Lạc Linh Huyết, nên dung mạo của anh lại tăng thêm một phần, hai mắt như đuốc, sáng rực hữu thần, làn da vô cùng khỏe mạnh, dường như phát ra ánh sáng, đồng tử đen láy như mực, dáng người thẳng tắp, cùng với khí chất đặc biệt, khiến anh lại trở thành tiêu điểm của cả khoang máy bay.

Ngay cả tiếp viên hàng không cũng phải nhìn trộm, trước khi xuống máy bay còn muốn xin Zalo của Lâm Chính, nhưng bị anh từ chối. 
Ra khỏi sân bay, một chiếc Ford phổ thông đang đỗ ở đó. 
Đây cũng là sắp xếp của Cung Hỉ Vân. 
“Cậu chủ Lâm, khách sạn của anh đã được sắp xếp xong xuôi, anh về đó nghỉ ngơi trước đi”, tài xế là một cô gái còn trẻ, dung mạo bình thường, nhưng vô cùng nhanh nhẹn. 
Cô ta là người được Cung Hỉ Vân điều từ Giang Thành đến Yên Kinh, tên là Vệ Yến.

Vốn dĩ Cung Hỉ Vân định mở một công ty ở Yên Kinh để tính toán cho sau này, nhưng Yên Kinh quá nhiều thế lực, tuy cô ta mở được công ty, nhưng gặp rất nhiều khó khăn trắc trở, hơn nữa rất khó trở nên lớn mạnh. 
Lâm Chính hít sâu một hơi, nhìn cảnh đêm của Yên Kinh, ánh mắt lướt qua một tia lạnh lẽo. 
“Cuối cùng vẫn trở về đây…” 
Anh lẩm bẩm. 
“Cậu chủ Lâm?”, Vệ Yến dè dặt gọi. 
“Về khách sạn trước đi, 8 giờ sáng mai đưa tôi đến võ quán Mãn Thị”, Lâm Chính bình thản nói. 
“Vâng, cậu chủ Lâm!”. 
Vệ Yến mở cửa xe cho Lâm Chính, chiếc xe phóng vút đi. 
Sáng hôm sau. 
Võ quán Mãn Thị mở cửa, các đệ tử của võ quán như ngày thường, mặc võ phục chạy bộ trên đường. 

Ông hai Mãn và mấy quản lý cấp cao của nhà họ Mãn đang ngồi trong võ quán uống trà. 
Trước mặt bọn họ là một người đàn ông trung niên và một cô gái rất xinh xắn. 
Sắc mặt cô gái tức giận, cúi đầu không nói một lời. 
Người đàn ông trung niên thì tươi cười, nói: “Nếu ông hai đã đồng ý, thì chuyện này cứ quyết định thế nhé”. 
“Yên tâm đi Anh Mục, Anh Tú là con gái ông, cũng chính là con gái tôi, chỉ cần con bé và Phúc Tây có tình cảm, thì hai nhà chúng ta sẽ lập tức liên hôn.

Chúng ta mà liên thủ, đến lúc đó mở đại hội, cho dù không đấu lại được nhà họ Lâm, thì ít nhất cũng kiếm được không ít lợi ích! Cũng không đến nỗi trắng tay như lần trước!”. 
“Ha ha, ông hai đã nói như vậy, thì lần này nhà họ Anh chúng tôi sẽ dựa vào ông hai vậy!”, Anh Mục mừng rỡ, vỗ tay bôm bốp, sau đó nói với con gái ở bên cạnh: “Anh Tú, con còn không mau dập đầu với thầy của con đi? Từ hôm nay trở đi, con sẽ luyện tập ở võ quán Mãn Thị, rõ chưa?”. 
“Bố, võ công của con đã không cần người khác dạy nữa rồi, nhà họ Lâm gì đó thiên tài gì đó con không sợ! Con muốn về, con cũng không muốn qua lại với Mãn Phúc Tây kia!”, cuối cùng cô gái cũng không nhịn được, ngẩng phắt đầu lên nói. 
“Láo toét!”. 
Anh Mục nổi giận, trừng mắt nhìn cô gái, nói: “Con tưởng chút võ vẽ đó của con có thể so được với người của võ quán Mãn Thị sao? Con tưởng ai cũng có thể học được cổ võ của võ quán Mãn Thị sao? Bố nói cho con biết, nếu không nhờ ông nội con, thì nhà họ Mãn sẽ nhận con sao? Đây là cơ hội duy nhất của con đấy! Nhanh qua đây làm lễ bái sư đi, sau này con sẽ ở lại đây! Rõ chưa?”. 
“Bố…” 
“Nhanh lên!”, Anh Mục nghiêm khắc nói. 
Cô gái tức đến nỗi trào nước mắt, nhưng bị ép buộc, cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể bước tới, ấm ức nói: “Thầy…” 
“Nhóc con, con vừa đến đây, chắc chắn vẫn có chút chống đối.

Thực ra con không cần lo lắng, ở lâu con sẽ quen thôi.


Nơi này cũng cách nhà con không xa, chẳng phải con muốn về lúc nào thì về sao?”, ông hai Mãn mỉm cười nói. 
“Nhưng… con không muốn tiếp xúc với tên Mãn Phúc Tây kia, con nghe nói anh ta là một công tử bột, thay bạn gái như thay áo.

Muốn con lấy người như vậy thì con thà chết còn hơn”, Anh Tú dẩu môi nói. 
Ông hai Mãn hơi biến sắc, sau đó cười khổ: “Phúc Tây vẫn có rất nhiều ưu điểm mà”. 
“Ưu điểm? Con không biết, cũng không muốn biết, dù sao mọi người muốn con học cổ võ ở đây thì con đồng ý, nhưng con không muốn có bất cứ liên quan gì đến tên Mãn Phúc Tây kia!”, Anh Tú bỗng nói một cách kiên định. 
“Con nói cái gì?”, Anh Mục nổi giận, sắc mặt hằm hằm nhìn Anh Tú: “Con nói lại lần nữa xem nào!”. 
“Bố đừng ép con!”. 
“Bố ép con gì nào? Bảo con ở đây luyện võ, chính là muốn con qua lại với Mãn Phúc Tây! Xem ra bố chiều con quá rồi! Ông hai, đừng lãng phí thời gian nữa, hay là chọn luôn một ngày, để con bé này gả vào nhà họ Mãn các ông cho xong!”, Anh Mục hừ một tiếng. 
“Việc này…”, ông hai Mãn có chút do dự. 
“Bố, bố nóng lòng đẩy con vào hố lửa như vậy sao?”. 
“Hố lửa? Bố là muốn tốt cho con thôi!”. 
“Ép con mà là muốn tốt cho con sao?”, đôi mắt Anh Tú ngấn lệ kêu lên. 
“Đồ bất hiếu!”, Anh Mục tức giận tát cho Anh Tú một cái. 
Bốp! 
Anh Tú ngã lăn ra đất, trên khuôn mặt trắng trẻo xuất hiện dấu bàn tay đỏ ửng. 
“Kìa ông Mục, ông…”, ông hai Mãn nhíu mày. 
“Xin lỗi, để các ông chê cười rồi! Con bé này tính tình ngang bướng, là tôi không biết cách dạy con!”. 
“Ông đừng tự trách, dù sao Anh Tú vẫn còn trẻ, cứ để từ từ.


Về chuyện kết hôn thì để nói sau đi”, Mãn Thương Thạch mỉm cười nói. 
Thực ra ông ta không mặn mà lắm với chuyện Anh Tú được gả vào nhà họ Mãn, nhưng ông ta muốn có sự ủng hộ của nhà họ Anh. 
Đại hội sắp mở, tuy nhà họ Mãn có thực lực mạnh mẽ, nhưng so với những đại gia tộc kia thì vẫn còn kém quá nhiều.

Muốn có thu hoạch trong đại hội, thì bây giờ phải lôi kéo tất cả những thế lực có thể lôi kéo được. 
“Nếu đã vậy thì chúng ta từ từ bàn việc này”, Anh Mục cười đáp, sau đó trừng mắt nói với Anh Tú: “Bây giờ thì con hài lòng rồi chứ?”. 
“Con hận bố cả đời này!”. 
Anh Tú tức giận đứng dậy, gào lên với Anh Mục, sau đó xoay người chạy đi. 
“Anh Tú, con…”, Anh Mục cuống lên. 
Nhưng Anh Tú đã chạy ra khỏi võ quán. 
“Mặc kệ nó đi”, Mãn Thương Thạch cười. 
“Haizz”. 
Anh Mục thở dài, không nói gì. 
Anh Tú nước mắt giàn giụa, chạy ra khỏi võ quán. 
Bây giờ cô ta chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh, để khóc một trận thỏa thích. 
Nhưng đúng lúc cô ta vừa chạy ra khỏi cửa võ quán… 
Bịch! 
Tiếng động nặng nề vang lên. 
Hình như Anh Tú va phải ai đó, không kịp trở tay, liền ngã ngồi xuống đất….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui