Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Người đội trưởng rất muốn hỏi nhưng hắn biết chắc chắn Lâm Chính sẽ không nói nên đành đổi đề tài:“Thần y Lâm, cậu đã đưa tôi rời đi thì chắc cũng đoán được là cốc chủ không hề bị hù dọa đúng không?”

“Đương nhiên, cốc chủ là người rất tự cao tự đại. Bà ta không thể nào khuất phục người khác được. Nếu như không phải vì anh bị thương và trúng độc thì chắc chắn đã xảy ra xung đột với bà ta rồi”, Lâm Chính nói.

Đội trưởng im lặng, một lúc sau đột nhiên lên tiếng: “Rốt cuộc cậu tính thế nào?”

“Tôi à?”

“Đúng vậy!”

“Thiên Khải đại nhân, tôi không hiểu ý của anh”.

“Người thông minh không nói vòng vo. Nếu như cậu không sắp xếp để tôi rời đi mà để tôi và cốc chủ đối đầu tiếp thì chẳng phải là càng tốt hơn sao? Cốc chủ đã quyết tâm ra tay với tôi rồi, tôi và bà ta giao đấu, chắc chắn là tôi sẽ chết trong tay bà ta. Tới khi đó đại hội sẽ trả thù Hồng Nhan Cốc, cậu và Hồng Nhan Cốc cũng có thù, tại sao không tận dụng cơ hội này để đại hội và Hồng Nhan Cốc đánh nhau một phen? Mặc dù Hồng Nhan Cốc mạnh nhưng tôi nghĩ so với đại hội thì cũng chỉ là con kiến thôi, bọn họ sẽ bị nghiền nát trong chớp mắt. Tôi mà chết trong tay Hồng Nhan Cốc thì cũng không ai nghi ngờ cậu nữa. Vừa giết được tôi diệt khẩu vừa đổ được hết tội lỗi lên đầu Hồng Nhan Cốc, như vậy chẳng phải là một mũi tên trúng hai đích sao?”, người đội trưởng nói giọng khàn khàn, nhìn chăm chăm Lâm Chính.

Thế nhưng Lâm Chính chỉ mỉm cười: “Thực ra nguyên nhân rất đơn giản!”


“Nguyên nhân gì?”

“Bởi vì tôi không phải loại người đó”.

Người đội trưởng có vẻ không hài lòng với câu trả lời của Lâm Chính.

“Sao? Lẽ nào tôi đã hiểu lầm thần y Lâm rồi? Trên thực tế thần y Lâm là một vị quân tử sao? Thần y Lâm, cậu cũng tin như vậy à?”, người đội trưởng trầm giọng.

“Ha ha tôi không có ý đó. Tôi chỉ muốn nói tôi là người rất thức thời”, Lâm Chính nhìn ra ngoài cửa sổ: “Bởi vì tôi biết, không thể giết các anh được”.

“Ồ?”

“Các anh chết sẽ để lại hậu quả trước giờ chưa từng có. Đại hội chắc chắn sẽ dồn toàn lực điều tra chân tướng. Tôi không dám đảm bảo họ có điều tra ra được tôi hay không. Nếu để đại hội biết được là kế hoạch của tôi thì khi đó những người xung quanh tôi cũng sẽ bị liên lụy, bọn họ sẽ chết không có đất chôn”, Lâm Chính điềm đạm nói.


“Vì vậy, cậu không dám cược?”

“Đúng vậy!”

“Vậy sao cậu dám ra tay với tôi?”

“Chẳng qua là cùng đường mà thôi. Thực tế có thể anh cũng phải chết. Nhưng giờ tôi đã có lựa chọn khác nên chẳng dại gì lại đi mạo hiểm nữa”. Dù sao thì tôi cũng không thua được”.

“Nếu đã vậy thì thần y Lâm, cậu sáp xếp tôi tới đây làm gì?”, người đội trưởng chau mày.

“Tôi nghĩ chắc anh cũng đoán ra được mục đích của tôi rồi”, Lâm Chính quay qua, mỉm cười: “Thiên Khải đại nhân, thường khi anh gặp người vi phạm quy tắc đại hồi rồi lại không chịu trừng phạt anh sẽ làm thế nào?”

“Giết!”

“Không giết được thì sao?”

“Lập tức báo lên cấp trên, nhờ họ tiến hành ‘tuyệt phạt’ – thủ đoạn trừng phạt nghiêm nhất dành cho con người”.

“Vì vậy Hồng Nhan Cốc chắc là phù hợp với ‘tuyệt phạt’ nhỉ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận