"Các cậu làm gì vậy? Tạo phản à? To gan, không biết đây là nơi nào sao? Cút ngay cho tôi! Cút!".
Quán chủ đại diện của võ quán Mãn Thị Giang Thành lập tức dẫn mấy trăm đệ tử bước ra.
Bọn họ tức giận trừng mắt nhìn gần một nghìn người đang bao vây bên ngoài, thái độ vô cùng kiêu ngạo.
Nhưng… chẳng ai quan tâm đến quán chủ đại diện này.
"Khốn kiếp!", ông ta nổi giận đùng đùng, gầm lên: "Tôi đếm đến năm, sau năm giây mà các cậu không rời đi thì đừng trách quyền cước của nhà họ Mãn không có mắt!".
Tuy đối phương đông hơn võ quán Mãn Thị gấp mấy lần, nhưng dân xã hội và người luyện võ có khoảng cách rất lớn.
Dân xã hội dựa vào sức mạnh, chứ thực ra tố chất sức khỏe kém hơn rất nhiều.
Nếu thực sự đánh nhau, thì người của võ quán Mãn Thị hoàn toàn không sợ.
Nhưng đúng lúc này, đám người bên ngoài bỗng dạt ra, sau đó một chiếc Bentley màu nâu chậm rãi lái tới trước cửa võ quán.
Một nam một nữ bước xuống xe.
Quán chủ đại diện nhận ra người phụ nữ kia.
Chính là Cung Hỉ Vân.
Còn người đàn ông thì ông ta chưa gặp bao giờ, cảm thấy rất nghi hoặc.
"Cô Cung, cơn gió nào thổi cô đến đây thế? Đêm hôm khuya khoắt cô dẫn nhiều người như vậy đến chỗ tôi làm gì?", quán chủ lên tiếng hỏi.
Nhưng Cung Hỉ Vân không nói gì, chỉ nhìn ông ta một cái, rồi đứng sang bên cạnh, cúi đầu im lặng.
Quán chủ đại diện trong lòng cả kinh, lúc này mới nhận ra kiểu đứng của Cung Hỉ Vân, lúc này cô ta đang đứng phía sau người đàn ông kia.
Người này là ai vậy?
Mà có thể khiến chị đại của Giang Thành phải làm thế chứ…
"Mãn Thương Thạch đâu? Bảo ông ta ra gặp tôi!".
Lâm Chính lấy một đôi găng tay ra, vừa đeo vào tay vừa hỏi.
"Một tiếng trước ông hai nhận được điện thoại của gia tộc, đã đáp máy bay đi Yên Kinh rồi.
Cậu là ai? Tìm ông hai có chuyện gì?", quán chủ đại diện trầm giọng hỏi.
"Hỉ Vân".
"Cậu chủ Lâm".
"Đặt vé máy bay đến Yên Kinh cho tôi".
"Cậu cần vé lúc mấy giờ?".
"Chuyến nào gần nhất thì đặt".
"Được".
Cung Hỉ Vân gật đầu, rồi dặn dò đàn em ở bên cạnh.
Quán chủ đại diện kinh ngạc vô cùng.
"Mãn Phúc Tây có ở đây không?", Lâm Chính lại hỏi.
"Này cậu, rốt cuộc cậu là ai vậy?", quán chủ đại diện nghi hoặc hỏi.
"Tôi hỏi lại lần cuối, Mãn Phúc Tây… có ở đây không?", Lâm Chính nhìn chằm chằm quán chủ kia, hỏi.
Anh vừa dứt lời, đám người của võ quán Mãn Thị liền thấy không vui.
"Cậu là cái thá gì hả? Dám nói chuyện với quán chủ chúng tôi bằng giọng điệu đấy à?", một người đàn ông chỉ thẳng tay vào mặt Lâm Chính chửi mắng.
"Lôi anh ta ra!", Cung Hỉ Vân nổi giận, lập tức chỉ vào anh ta hét lên.
"Vâng, chị Vân!".
Hai người đàn ông lập tức bước tới.
"Làm cái gì vậy?".
"Cút hết đi!".
"Có tin tao đánh chết mày không?".
Người của võ quán Mãn Thị nổi giận, lần lượt xông lên, xếp hàng ngang chặn hai người đàn ông kia lại, ai cũng tỏ vẻ vô cùng ngạo mạn.
"Cô Cung, tuy người của cô đông, nhưng chúng tôi đều là người có võ.
Nếu đánh nhau, ai thắng ai thua vẫn khó nói lắm.
Cô đừng ép chúng tôi, nếu không chúng tôi cũng không biết mình sẽ gây ra chuyện gì đâu", quán chủ bình thản nói.
Nhưng ông ta vừa dứt lời.
Soạt soạt soạt…
Tất cả những người có mặt đều rút súng ra, chĩa về phía người của võ quán Mãn Thị.
Tất cả người của võ quán Mãn Thị đều nín thở, toàn thân lập tức cứng đờ, không dám động đậy.
"Ngu ngốc, đã thời đại nào rồi mà còn dùng quyền cước? Nắm đấm của ông nhanh hơn đạn của tôi sao?", Cung Hỉ Vân chửi một câu, rồi xông tới, tát hai cái vào mặt người vừa sỉ nhục Lâm Chính.
Không ai dám ngăn cản.
Cho dù là người bị đánh cũng run rẩy đứng im tại chỗ, không dám động đậy.
"Cô Cung, cô…", quán chủ đại diện cũng tỏ vẻ kinh ngạc, không ngờ một người phụ nữ như Cung Hỉ Vân lại điên cuồng như vậy.
"Tôi cái gì mà tôi? Lôi ra đánh chết cho tôi!", Cung Hỉ Vân quát.
Hai người đàn ông lập tức kéo người kia vào con ngõ nhỏ gần đó, một lát sau liền vang lên tiếng kêu gào thảm thiết.
Người của võ quán Mãn Thị đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Sắc mặt của quán chủ đại diện lạnh lùng, siết chặt nắm tay.
Nhưng dường như Lâm Chính đã mất kiên nhẫn.
Anh nhìn mọi người đang có mặt, bình thản nói: "Những ai không phải người nhà họ Mãn thì có thể rời đi, hôm nay tôi đến để tính sổ với nhà họ Mãn, không muốn liên lụy đến người vô tội! Ai không phải người nhà họ Mãn thì đi đi!".
"Đi? Tuy chúng tôi không phải họ Mãn, nhưng cũng là đệ tử của võ quán Mãn Thị.
Dù anh là ai, hôm nay nếu anh động đến võ quán, thì phải bước qua xác của tôi đã", một người đứng ra, nói đầy kiên định.
"Đúng vậy, võ quán Mãn Thị chúng tôi có ai là hạng tham sống sợ chết chứ? Có giỏi thì giết hết chúng tôi đi!".
"Hôm nay chúng tôi sẽ cùng sống chết với võ quán!".
Bọn họ kêu lên đầy kiên định, ai nấy đều tỏ vẻ coi thường cái chết.
Quán chủ đại diện thấy vậy thì hai mắt nóng lên, sau đó kiêu ngạo nhìn Lâm Chính, nói: "Cậu thấy rồi chứ? Đây là quyết tâm của võ quán Mãn Thị chúng tôi! Có giỏi thì cậu giết hết chúng tôi đi, nhưng nếu làm vậy, tôi nghĩ dù cậu có là ai, thì chắc chắn sẽ rất phiền phức nhỉ? Cậu có lá gan này không?".
Dứt lời, ông ta bật cười.
Ông ta tin chắc những người này sẽ cảm thấy áp lực mà chủ động rời đi.
Nhưng ông ta vừa nói xong, Lâm Chính bỗng giật khẩu súng trong tay Cung Hỉ Vân, chĩa thẳng vào trán quán chủ kia rồi bóp cò.
Pằng!
Tiếng súng vang lên.
Đầu của quán chủ lập tức xuất hiện một cái lỗ máu.
Ông ta trợn to hai mắt, nhìn Lâm Chính với ánh mắt không thể tin được.
Ông ta đâu ngờ Lâm Chính lại thực sự nổ súng giết ông ta chứ…
"A!".
Xung quanh vang lên tiếng hét chói tai.
"Nhà họ Mãn muốn giết tôi, ông tưởng tôi sẽ nhân từ nương tay sao? Nguyên tắc của Lâm Chính tôi trước giờ luôn là người không phạm ta ta không phạm người.
Nếu nhà họ Mãn các ông đã muốn dùng đến dao kiếm, thì tôi cũng không cần phải nương tay nữa".
Lâm Chính ném trả khẩu súng cho Cung Hỉ Vân, mặt không cảm xúc nói: "Xử lý hết người nhà họ Mãn, những ai không phải họ Mãn thì đánh gãy tay chân! Chẳng phải các anh muốn cùng sống chết với võ quán Mãn Thị sao? Vậy thì hôm nay tôi sẽ giẫm lên người các anh để tiêu diệt võ quán Mãn Thị!".
Tất cả bọn họ nghe thấy thế, đầu óc như muốn nổ tung.
"Anh… anh điên rồi!".
"Rốt cuộc anh là ai?".
"Cứu tôi với, tôi không muốn ở lại nữa, tôi muốn đi! Tôi muốn về nhà!".
Người của võ quán Mãn Thị lập tức hoảng hốt.
Nhưng bây giờ muốn đi… thì đã muộn!
Cung Hỉ Vân lại gọi thêm hơn một nghìn người đến, bao vây những người này lại.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Những tiếng kêu gào xé rách bầu trời đêm.
Lâm Chính mặt không cảm xúc chứng kiến cảnh tượng hỗn loạn này.
Một lát sau, anh xoay người, chui vào chiếc Bentley ở bên cạnh.
"Cậu chủ Lâm!", Cung Hỉ Vân vội vàng lên xe.
"Nơi nay giao cho cô xử lý, đưa tôi đến sân bay, bây giờ tôi sẽ đi Yên Kinh".
"Được, cậu chủ Lâm"..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...