Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

“Sao tông chủ có thể chết được chứ? Không thể nào!”

“Chắc chắn tất cả là giả!”

“Tông chủ của chúng ta vô địch thiên hạ, không thể nào như vậy được”.

Không ai có thể chấp nhận được sự thật này. Thế nhưng sự thật bày ra trước mắt, sao họ cãi được?

Lâm Chính bước tới trước mặt tông chủ. Phía bên ngoài là toàn bộ đệ tử, trưởng lão của Huyết Ma Tông. Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão đứng như trời trồng. Đôi quân tinh nhuệ cũng run rẩy. Họ sợ hãi, bất an, không biết phải làm sao.

Lâm Chính dửng dưng nhìn bọn họ: “Huyết Ma Tông tàn sát học viện Huyền Y Phái, hôm nay, tôi sẽ tiêu diệt các người, không chừa một ai”.

Nói xong Lâm Chính ra tay.

“Thần y Lâm, xin hãy tha mạng”, lập tức có người quỳ xuống cầu xin anh. Những người khác thấy vậy cũng lập tức quỳ xuống theo.

Đến ngay cả tông chủ còn không là đối thủ của Lâm Chính thì bọn họ là gì chứ? Xin tha mạng mới là lựa chọn thông minh nhất.


Thế nhưng Lâm Chính không có ý định dừng lại, anh vẫn bước tới với ánh mắt hằm hằm sát ý.

“Á!”, đám đông bàng hoàng, mặt cắt không ra máu. Họ run rẩy, trố tròn mắt nhìn anh.

“Mau chạy đi”, cuối cùng có người cũng không chịu nỗi nữa bèn hét lên và bỏ chạy.

Thế nhưng bọn họ vừa quay đầu thì…

Rầm! Một luồng sức mạnh đẩy họ ngã xuống, đè họ nát bét.

“Cái gì?”, tất cả kinh hãi.

Lâm Chính khó mà hủy diệt được Huyết Ma Huyền Thể của tông chủ nhưng với những đệ tử này thì anh ra tay quá dễ dàng. Trước mặt anh, họ chẳng khác gì đậu phụ.

Sau khi thấy mấy người bị Lâm Chính tàn sát, những người còn lại cũng từ bỏ luôn ý định bỏ chạy. Bọn họ đành ôm đầu khóc lóc, hoặc là cầu xin Lâm Chính tha mạng.


Thế nhưng anh vẫn đang hừng hực sát khí, anh không hề có ý định tha cho họ. Anh vì báo thù mới tới đây. Giờ tông chủ đã chết mà anh vẫn chưa hả giận.

Đúng lúc này, có tiếng hét vang lên: “Xin thần y Lâm hãy tha cho bọn họ!”

“Hả?”, Lâm Chính quay đầu.

Huyết Kiêu từ đâu xuất hiện ngay trước mặt Lâm Chính. Ông ta cung kính cúi người trước mặt anh. Đôi mắt ánh lên vẻ kinh sợ nhưng hơn cả là sự quyết tâm.

“Huyết Kiêu? Không phải ông đã bỏ chạy rồi sao?”, Lâm Chính tỏ ra bất ngờ.

“Đúng là đi rồi nhưng lại quay lại rồi. Chúc mừng thần y Lâm chiến thắng. Sau chuyện này, chắc chắn sẽ không có ai dám sinh sự với thần y Lâm nữa rồi”, Huyết Kiêu mỉm cười.

“Tôi biết rồi. Mặc dù ông đã bỏ chạy, giờ ông lại quay lại, vì ông biết tôi và tông chủ sẽ quyết chiến nên muốn xem xem ai thắng ai thua phải không”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Huyết Kiêu mỉm cười: “Thần y Lâm bị đốt ba ngày mà không chết, cơ thể đã vượt qua cả hàn thiết Bắc Hải, như vậy đấu với tông chủ, ai thắng ai thua đúng là khó mà nói trước được. Vì vậy tôi ở lại xem kết quả quyết đấu”.

“Nếu tôi thua thì ông bỏ chạy, còn nếu tôi thắng thì mục đích của ông là gì?”

“Đương nhiên là vì người của tông môn. Với tính cách của thần y Lâm, một khi đánh bại tông chủ, chắc chắn sẽ tiêu diệt cả Huyết Ma Tông. Nhìn gương thôn Dược Vương là biết, vì vậy Huyết Kiêu phải ngăn mọi chuyện lại”, Huyết Kiêu nói.

“Vậy sao? Vậy ông cảm thấy ông có thể cản được tôi à?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận