Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

“Ngân châm phong huyệt!”, Ngũ trưởng lão tái mặt.

Nam Cầm vội vàng chạy tới, định rút châm trên người của Viên Thâm ra thì Ngũ trưởng lão kêu toáng lên: “Dừng tay!”

Nam Cầm hết hồn.

“Châm của thần y Lâm không được rút lung tung đâu, nếu không sẽ bị tổn thương không thể cứu vãn đấy, nặng còn mất mạng như chơi”, Ngũ trưởng lão quát lên.

Nam Cầm nghe thấy vậy thì tái mặt, vội gật đầu. Cô ta cảm thấy thật hoang mang.

Đúng rằng đây chính là thần y Lâm với y thuật cao thâm. Châm của anh không phải là ai thích rút thì rút cũng được.

“Thần y Lâm, anh thật sự phải giết chết sư huynh của tôi thì mới cam tâm sao? Nếu đã vậy thì tôi nguyện dùng tính mạng của mình để đổi lấy mạng cho sư huynh. Anh giết tôi đi”, Nam Cầm biết giờ dù có dùng cách gì cũng vô ích. Cách giải quyết duy nhất chính là cầu xin thần y Lâm.

“Cô tưởng tôi không dám giết cô thật sao?”, Lâm Chính giơ kiếm lên.

Nam Cầm tái mặt nhưng vẫn quyết không từ bỏ. Cô ta không thể đỡ được nhát kiếm của Lâm Chính, vậy thì hà tất phải phản công làm gì.


Những người khác cũng hết hồn. Nam Cầm vì Viên Thâm mà chịu bị chém sao? Cô ta đang làm cái gì vậy?

Không phải Nam Cầm rất ghét người sư huynh này à?

Đúng lúc này, một tiếng đàn đột nhiên vang lên. Ngay sau đó một luồng sức mạnh va chạm trực tiếp với thanh kiếm của Lâm Chính. Thân kiếm của anh khẽ rung lên. Anh vội thu kiếm về và lùi lại.

“Là Cầm thái tử”, có người kêu lên khi nhận ra tiếng đàn.

Một bóng hình màu trắng lướt tới, đáp xuống ngay trên hòn non bộ phia sau. Người này một tay cầm kiếm, một ôm cầm đàn, ung dung nhìn đám đông. Tất cả đều dồn sự chú ý về phía hòn non bộ.

Đó là một người đàn ông khôi ngô, tuấn tú, mang theo một vẻ đẹp bí hiểm, thế nhưng đứng trước thần y Lâm – một người mang vẻ đẹp như thiên thần thì vẻ đẹp của người kia có phần lép vế hơn.

“Chú ơi!”

Viên Thâm mừng lắm vội kêu lên: “Chú ơi, mau cứu cháu với”.

Nam Cầm cũng vội vàng quỳ xuống: “Đồ nhi bái kiến sư phụ”.


“Các người lỗ mãng quá”.

Cầm thái tử liếc nhìn Nam Cầm, điềm đạm nói: “Cầm Nhi diễn cũng hơi quá rồi đấy. Chẳng lẽ lại không thấy thần y Lâm cố tình làm như vậy để dụ sư phụ ra mặt sao?”

“Hả điều này…”, Nam Cầm há hốc miệng, lúc này cô ta cũng đã hiểu ra.

Bản thân cô ta liều mạng bảo vệ Viên Thâm đúng là sẽ khiến người khác nghi ngờ. Vậy thì cách giải thích hợp lý nhất chính là diễn cho Cầm thái tử xem.

“Cầm Nhi biết tội”, Nam Cầm vội vàng quỳ phụp xuống.

Cầm thái tử không hề truy cứu, chỉ lấy từ trong người ra một cái túi ném cho Lâm Chính.

Lâm Chính nhận lấy.

“Viên Thâm lỗ mãng, tại hạ thay mặt cậu ta xin lỗi thần y Lâm. Chút quà mọn này coi như quà đền tội, hi vọng thần y Lâm không tính toán tới chuyện này nữa”, Cầm thái tử điềm đạm nói.

Lâm Chính mở chiếc túi ra thì phát hiện bên trong là một cây nhân sâm màu đỏ máu.

“Huyết Nhân Sâm sao?”, anh khẽ kêu lên. Mấy người Ngũ trưởng lão cũng vội vàng quay qua nhìn. Ai cũng tỏ vẻ ngưỡng mộ.

“Tôi nghĩ với y thuật của thần y Lâm thì chắc là vật này có thể đổi được mạng người nhỉ. Không thiệt đúng không?”, Cầm thái tử nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận