Cô gái ôm mặt, vô cùng uất ức, cơ thể run rẩy sắp đứng không vững.
Không ít người xúm lại, dáng vẻ hóng hớt.
Tuy cô gái rất ấm ức, nhưng vẫn không khỏi cúi người.
“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, là lỗi của tôi, mong anh bỏ qua”.
“Xin lỗi là xong sao? Tôi nói cho cô biết, hôm nay không có 50 nghìn tệ thì đừng hòng đi”, gã đàn ông bụng phệ kia lạnh lùng hừ một tiếng.
“50 nghìn tệ?”, sắc mặt cô gái trắng bệch.
E là bây giờ lục cả người cô ta cũng chẳng có năm nghìn tệ, chứ đừng nói đến 50 nghìn tệ.
“Sao nào? Không có hả? Tôi nói cho cô biết, hôm nay cho dù cô phải đập nồi bán sắt thì cũng phải gom được 50 nghìn tệ cho tôi, nếu không cô gọi cảnh sát đến cũng vô dụng thôi”, gã đàn ông bụng phệ lớn tiếng nói.
“Tôi không có tiền, tôi… tôi chỉ là một sinh viên nghèo”, cô gái muốn khóc mà không có nước mắt.
“Không có tiền? Hừ, dễ thôi, cô có thể dùng cách khác để trả nợ”, gã đàn ông bụng phệ nheo mắt, đánh giá khuôn mặt và vóc dáng cô gái, rồi nở nụ cười kỳ quái.
“Gã chết giẫm này, có bà đây mà vẫn chưa biết đủ à?”, cô gái đi cùng gã ở bên cạnh không vui, nhưng không dám nhiều lời, dù sao gã đàn ông bụng phệ cũng là kim chủ của cô ta.
Nào ngờ lời nói của gã đàn ông bụng phệ lại chọc giận cô gái.
Cô gái nổi giận nói: “Nằm mơ đi! Đồ biến thái! Dù tôi tự sát cũng sẽ không theo anh!”.
“Cô nói cái gì?”, gã đàn ông bụng phệ điên tiết: “Oắt con, cô nghĩ cô là cái thá gì chứ? Dám ăn nói với tôi thế à?”.
“Tôi nói sai sao?”.
“Cô… Đừng nhiều lời, mau đền tiền cho tôi! Nếu không đền được thì tôi cho cô ngồi tù!”, gã đàn ông bụng phệ nổi giận, cũng không cò kè mặc cả với cô gái nữa, một mực ép cô ta đền tiền.
Cô gái cuống lên, sắc mặt đỏ bừng, tâm trạng cũng dần trở nên kích động.
Cuối cùng, cô ta nghĩ quẩn, liền đâm đầu vào cạnh chiếc bàn đá hoa cương ở bên cạnh.
“A!”.
Nhiều người hét lên.
Gã đàn ông bụng phệ cũng sửng sốt.
Nhưng khi đầu cô gái sắp va vào cạnh bàn, một bàn tay bỗng chặn đầu cô ta lại, ngăn cản hành động của cô ta.
Cô gái sửng sốt, ngẩng phắt đầu lên, mới phát hiện ra là Lâm Chính…
“Cần gì phải nghĩ quẩn như vậy chứ? Chỉ là 50 nghìn tệ thôi mà, cô cứ thế chết thì có lợi ích gì không?”, Lâm Chính bình thản nói.
“Tôi làm vậy không phải vì 50 nghìn tệ này, mà tuyệt vọng vì thế giới bất công”, cô gái cắn răng đáp.
Khuôn mặt thanh tú vẫn đầy ngây thơ non nớt.
Nhưng không biết sự ngây thơ này còn duy trì được bao lâu.
Lâm Chính thở dài, nói với gã đàn ông bụng phệ kia: “50 nghìn cô ấy nợ anh, tôi sẽ trả”.
“Cậu là ai hả? Anh hùng cứu mỹ nhân à oắt con? Cậu có 50 nghìn tệ không?”, gã ngoạc miệng ra chửi bới.
“Đương nhiên là có rồi”, Lâm Chính lấy một chiếc thẻ vàng trong túi áo ra, ném cho gã: “Anh có thể ra chiếc máy ở quầy bên kia quẹt 50 nghìn tệ, quẹt xong thì trả thẻ cho tôi”.
“Ha ha, được! Hai cậu đừng có chạy, nếu không có tiền, cho dù các cậu chạy đến chân trời góc bể, ông đây cũng tìm bằng được”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...