Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Xung quanh một mảnh hỗn độn.
Còn Lâm Chính cũng không dễ chịu.
Anh liên tục lùi lại mấy chục mét, hai chân tạo thành những hố sâu trên mặt đất. Đợi đến khi dừng lại, hai tay anh buông thõng xuống, hai cánh tay đã bị đánh nát xương…
Bà cụ thu chiêu, cười khinh miệt: “Xương hai tay đều gãy nát, bây giờ hai tay cậu đã tàn phế, cậu làm sao đỡ đòn thứ ba của tôi? Nhóc, cậu thua rồi!”.
“Tôi không dùng tay đỡ là được!”.
Sắc mặt Lâm Chính tái nhợt, cất giọng trầm khàn.
“Cậu thật sự muốn chết sao?”.
Bà ta đã có chút không vui.
Cả đời bà ta chưa từng thấy kẻ nào không biết điều như vậy.
Hơn nữa, bà ta cũng không còn kiên nhẫn, không muốn chơi tiếp nữa.
“Quả Thiên Tinh ảnh hưởng rất lớn, tôi nhất định phải mang nó đi. Tiền bối đừng nói lời vô ích, mau tung chiêu thứ ba đi!”, Lâm Chính hạ giọng quát.
“Cậu… Được! Được! Nhóc con! Cậu cũng đừng trách tôi, là cậu tự tìm cái chết đấy!”, Khổ Tình Nữ không nhẫn nhịn được nữa, vẻ mặt lạnh băng, sát khí sôi sục.
Chiêu này bà ta quyết định không nương tay nữa, kết thúc luôn tính mạng của thằng nhóc đó!
Nhưng ngay khi bà ta chuẩn bị tích lũy sức mạnh…
Ầm!
Một tiếng nổ lớn đột nhiên truyền từ ngoài vào, sau đó đỉnh núi rung chuyển, mặt đất rung lắc điên cuồng…
Tất cả mọi người kinh ngạc.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Đám đông vội vàng quay qua nhìn. Âm thanh vọng tới từ Khổ Tinh Viên.
“Chuyện gì vậy?”
“Không rõ nữa, tôi đi xem sao”, Phong Thanh Vũ thấy có gì đó bất ổn nên định dùng khinh công đi xem thế nào.
Đúng lúc này.
“Á”, tiếng hét vang lên. Quách Lệ đang đợi ở phía ngoài hét lớn rồi chạy vào trong. Mặt cô ta trắng bệch: “Cứu với”.
“Hả?”, đám đông bàng hoàng.
“Quách Lệ, xảy ra chuyện gì vậy?”, Lâm Chính chau mày.
“Chủ tịch Lâm! Nữ ma đầu! Nữ ma đầu! Có một nữ ma đầu”, Quách Lệ bị dọa không hề nhẹ bèn run rẩy nép sau Lâm Chính.
“Nữ ma đầu sao? Lẽ nào là U Thủy Kiếm Vương?”, Lâm Chính tỏ ra nghi ngờ. Thế nhưng anh chưa nói xong thì…
Rầm! Âm thanh nặng nề vang lên. Một cơ thể toàn máu bay ra, đập mạnh xuống đất. Đó là U Thủy Kiếm Vương.
Lúc này toàn thân cô ta đẫm máu, chẳng còn chỗ nào lành lặn. Ngực ướt đỏ, cây kiếm trong tay đã bị gãy. Cô ta thở gấp, rõ ràng là đã bị thương nặng.
“Cái gì?”, Phong Thanh Vũ đanh mặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...