Lâm Chính hít sâu một hơi, lại gọi điện thoại tiếp.
Cảnh sát ập đến, đưa cả đám chị Tri Thù đi, những cô gái bị bắt đến đều được đưa về nhà.
Rất nhiều người may mắn sống sót, nhưng số người chết còn nhiều hơn.
Chuyện này chắc chắn sẽ để lại ký ức cả đời không thể xóa nhòa cho nhiều người.
Còn Trịnh Bảo Nguyệt cũng khó thoát khỏi chế tài pháp luật, bị đưa về đồn.
Lâm Chính lái xe, đưa Tô Tiểu Khuynh và Khương Mạn Vân về Giang Thành.
Khương Mạn Vân vô cùng kích động, không chỉ vì có một trải nghiệm đặc biệt, mà còn vì người đang lái xe ở đằng trước.
Cô ta ghé lại gần Tô Tiểu Khuynh, nhỏ giọng nói: “Tô Tiểu Khuynh, cậu được đấy! Cậu là em gái Chủ tịch Lâm mà chẳng nói cho mình biết gì! Cậu chơi chẳng đẹp gì cả!”.
“Mình…”, Tô Tiểu Khuynh há miệng, không biết nên giải thích thế nào.
“Tiểu Khuynh, em lên đại học rồi hả?”, đúng lúc này, Lâm Chính đang lái xe bỗng lên tiếng.
“Vâng…”
“Anh xin lỗi vì lúc em nhập học không đưa em đi được, dạo này bận quá”, Lâm Chính nói đầy tự trách.
“Không sao ạ…”, Tô Tiểu Khuynh không để ý, dường như đang có tâm sự.
Lâm Chính nhìn Tô Tiểu Khuynh qua gương chiếu hậu, ánh mắt hơi dao động, không nói gì nữa.
Khương Mạn Vân cũng cảm thấy người chị em của mình có chút khác thường, liền không trêu nữa.
Đúng lúc này, dường như Tô Tiểu Khuynh lấy hết dũng khí, ngẩng phắt đầu lên nói: “Anh Lâm!”.
“Hử?”, Lâm Chính có chút ngạc nhiên.
Cô ấy gọi như vậy khiến anh rất không quen.
“Anh có thể hứa với em một việc không?”.
“Việc gì?”.
“Ừm… em muốn làm phiền anh, có thể tránh xa Tô Nhu không?”, Tô Tiểu Khuynh nhìn chằm chằm khuôn mặt của Lâm Chính trong gương chiếu hậu, nói rất nghiêm túc.
Lâm Chính sửng sốt.
“Tiểu Khuynh, cậu nói cái gì vậy?”, Khương Mạn Vân cũng ngạc nhiên.
Nhưng thái độ của Tô Tiểu Khuynh rất kiên quyết, nghiêm túc nói: “Anh Lâm, em biết anh là người tốt, cũng giúp đỡ nhà chúng em rất nhiều, nhưng Tô Nhu với Lâm Chính yêu nhau thật lòng. Lâm Chính cũng là người tốt, có lẽ anh ấy không lợi hại bằng anh, nhưng em tin sau này chắc chắn anh ấy cũng không kém cạnh gì anh. Nên mong anh đừng quấy rầy Tô Nhu nữa, đừng để Lâm Chính khó xử nữa, được không?”.
Nghe những lời vừa nghiêm túc vừa kiên định của Tô Tiểu Khuynh, Lâm Chính cảm thấy vừa bất lực vừa buồn cười.
Chắc là cô ấy đang buồn bực vì chuyện này.
Cũng phải, cả Giang Thành đều biết Chủ tịch Lâm cắm sừng Lâm Chính, Tô Tiểu Khuynh cũng đã lớn, sao có thể không biết chứ?
Anh rất muốn nói cho Tô Tiểu Khuynh biết sự thật, nhưng bây giờ anh đang có quá nhiều kẻ thù, nếu tuyên bố Lâm Chính chính là thần y Lâm, thì sau này không chỉ có Tô Nhu chịu tội, mà e là tất cả mọi người nhà họ Tô, ngay cả bà cụ Tô cũng bị liên lụy…
“Được, anh biết rồi”.
Lâm Chính bình tĩnh đáp, cũng không giải thích.
“Cảm ơn anh”, Tô Tiểu Khuynh thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...