Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần


Đợi đến khi Lâm Chính về tới Giang Thành thì Mã Hải đã cho người đi điều tra sự việc rồi. 
Việc điều tra nhanh chóng có kết quả.

Mã Hải gọi điện cho Châu Ngải.

Châu Ngải lập tức gọi người liên quan tới hiệp hội. 
Lâm Chính không hề thay biến đổi dung mạo.

Anh xuống xe là tức tốc đi tới phòng làm việc.

Lúc này trong phòng đã có người ngồi. 
Đó là một người đầu hói, phốp pháp, đeo kính và đang ngồi vắt chéo chân uống trà.

Bộ dạng ra vẻ không màng sự đời. 
Châu Ngải ngồi trước máy tính chau mày.

Cô kéo váy, phát hiện ra người tên là Phó Hằng tới từ bệnh viện này cứ thi thoảng lại nhìn xuống dưới chân cô.

Mặc dù cô ăn mặc rất kín đáo nhưng vẫn luôn cảm thấy không được thoải mái. 
Có lẽ là do để ý thấy nên Phó Hằng chỉ mỉm cười. 
“Chủ nhiêm Châu, tại sao lại gọi tôi tới đây? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” 
“Tôi cũng không biết, là do hội trưởng Lâm gọi điện bảo tôi gọi anh tới, hoặc có thể là chủ tịch Lâm tìm chúng ta có việc”, Châu Ngải tỏ ra bất lực. 
“Hội trưởng Lâm sao?”, nghe thấy mấy từ này Phó Hằng bỗng thấy hào hứng: “Phải rồi, chủ nhiệm Châu, hội trưởng Lâm của chúng ta có phải là thần y Lâm không?” 
“Có lẽ là phải”, Châu Ngải nói nhỏ. 
“Tôi nói rồi mà.

Lần trước thần y Lâm tới bệnh viện chúng tôi thăm quan, tôi đã cảm thấy có gì đó không ổn rồi.


Giờ xem ra đúng là như vậy.

Thần y Lâm đúng là một vị thần”, Phó Hằng tỏ vẻ kích động. 
Châu Ngải mỉm cười không nói gì. 
“Vậy thần y Lâm tìm tôi có việc gì đây? Không phải là thấy được tài năng thiên bẩm của tôi nên muốn được thụ giáo đấy chứ?”, Phó Hằng cười tít mắt. 
“Tôi không biết”. 
“Dù sao chắc cũng không phải chuyện gì tệ…Hehe, chủ nhiệm Châu, thần y Lâm đâu phải người thường.

Nếu anh ta muốn cất nhắc thì tôi sẽ có tiền đồ vô lượng đây, có đúng không?”, Phó Hằng hỏi ngược lại. 
Đây là đang khoác lác đúng không? Châu Ngải chỉ hừ giọng, mỉm cười: “Vậy thì chúc mừng bác sĩ Phó nhé”. 
“Ầy, chủ nhiệm Châu đừng khách sáo thế chứ.

Không biết tối nay chủ nhiệm Châu có rảnh không, tôi muốn mời cô ăn cơm.

Tôi cũng là hội viên của hiệp hội Đông y, chúng ta thảo luận kiến thức về ngành y mà…”, Phó Hằng mỉm cười, nhưng mắt thì lại liếc xuống hai chân của Châu Ngải. 
“Xin lỗi bác sĩ Phó, tôi…tối phải ăn cơm với ông xã rồi”, Châu Ngải mỉm cười. 
Ý tứ của câu nói đã quá rõ ràng.

Cô ấy đã kết hôn.

Thế nhưng điều đó không khiến Phó Hằng từ bỏ mà hai mắt lại càng sáng lên hơn. 
“Tối nay không rảnh thì tối mai cũng được.

Ngày mốt lại càng được.

Cô nói là có việc công là được mà.

Chủ nhiệm Châu, có lẽ cô không hiểu tôi.

Tôi cảm thấy mình cần phải giới thiệu một cách chính thức.

Tôi – Phó Hằng, không hề đơn giản như cô nghĩ đâu…”, Phó Hằng cười nói, rồi ngồi lên bàn, lần mò sờ tay của Châu Ngải. 
Châu Ngải vội vàng rụt tay lại, đứng bật dậy, tức giận quát: “Bác sĩ Phó, mong anh có tự trọng”. 
Phó Hằng giật mình, sau đó cửa ha hả: “Chủ nhiệm Châu đừng hiểu lầm, tôi không hề có ý gì khác.

Chỉ là tôi biết xem chỉ tay, muốn xem cho cô mà thôi”. 
“Vậy thì khỏi, tôi không tin mấy cái đó”, Châu Ngải nói bằng vẻ ghét bỏ. 
“Vậy à? Chủ nhiệm Châu, cô đừng nghĩ mình là chủ nhiệm của hiệp hội thì cô quyết hết.

Có những chuyện không dễ như cô nghĩ đâu.

Có tin ngày mai tôi khiến cô rời khỏi vị trí chủ nhiệm không?”, Phó Hằng cười lạnh, chẳng thèm tỏ vẻ cao sang nữa. 
Châu Ngải nghe thấy vậy bèn tái mặt: “Ý của anh là gì?” 
“Còn chưa rõ sao? Ăn với tôi một bữa là mọi điều ổn thỏa cả thôi”, Phó Hằng mỉm cười. 
“Anh”, Châu Ngải tức tối. 
Người bỉ ổi thì cô ấy nghe nói không ít nhưng đây là lần đầu tiên chứng kiến tận mắt.

Đúng lúc này, cánh cửa được mở ra. 
Một người đàn ông phong thái đ ĩnh đạc bước vào.

Người này mặc vest màu đen, trông vô cùng lịch sự.


Anh bước tới, ngồi xuống ghế. 
Châu Ngải và Phó Hằng giật mình.

Châu Ngải nhìn anh lập tức bị choáng ngập bởi khí chất của anh.

Một lúc lâu sau mới bừng tỉnh. 
Đây là ai vậy? Đẹp trai quá.

Đợi đã, cằm của người này nhìn quen quá…hình như là…hội trưởng Lâm. 
Châu Ngải đột ngột nhận ra, vội vàng lên tiếng: “Xin chào hội trưởng Lâm!” 
“Chủ nhiệm Châu”, Lâm Chính gật đầu. 
“Anh chính là thần y Lâm đấy à?”, Phó Hằng bất ngờ, vội vàng lấy ra bao thuốc, rút một điếu đưa cho Lâm Chính và cười nói: “Thần y Lâm, chào anh, chào anh! Làm điếu nhé”. 
“Anh là Phó Hằng à?", Lâm Chính ngó lơ điếu thuốc trong tay Phó Hằng, chỉ hỏi với vẻ vô cảm. 
“Là tôi…thần y Lâm.

Anh là thần tượng của tôi đấy.

Hôm nay được gặp, thần y Lâm quả là bất phàm”, Phó Hằng cảm thấy ngượng ngùng bèn cất điếu thuốc đi. 
“Tôi hỏi anh, hôm qua có phải anh cho người mở cửa phòng đang phẫu thuật ra không?”, Lâm Chính hỏi. 
Phó Hằng giật mình, lập tức hiểu ra vấn đề.

Anh ta vẫn giữ vẻ bình tĩnh và mỉm cười: “Tôi nghe bên trong xảy ra sự cố nghiêm trọng nên định vào để xử lý”. 
“Anh nghe ai nói vậy?”, Lâm Chính chất vấn. 
“Hội trưởng Lâm, anh hỏi vậy làm gì?”, Phó Hằng tỏ vẻ cảnh giác. 
“Trả lời tôi đi”, Lâm Chính lạnh lùng lên tiếng. 
“Đây là chuyện của bệnh viện chúng tôi”, Phó Hằng thản nhiên nói. 
“Vì vậy anh từ chối trả lời đúng không?”, Lâm Chính hỏi. 
“Đúng vậy”, Phó Hằng cười. 
“Được! Vậy tôi hỏi tiếp, anh và nhà họ Hoa ở Thượng Hỗ có quan hệ thế nào?”. 
“Hội trưởng Lâm, đây là vấn đề nằm ngoài phạm trù công việc rồi”, Phó Hằng lắc đầu, mỉm cười: “Tôi vẫn từ chối trả lời”. 
“Bác sĩ Phó, sao anh có thể dùng thái độ như vậy trả lời hội trưởng Lâm chứ”, Châu Ngải tức giận nói.

Lâm Chính đưa tay lên ngăn Châu Ngải. 
“Tôi biết hội trưởng Lâm có bản lĩnh, lại danh tiếng lẫy lừng.


Nhưng dù có như vậy thì cũng không thể nào đi hỏi chuyện cá nhân của người khác được.

Tôi qua lại với ai, qua lại như thế nào là chuyện của tôi, không liên quan gì tới hiệp hội đúng không?", Phó Hằng cười nói. 
“Tôi biết rồi”, Lâm Chính gật đầu, không nói gì nữa. 
“Chủ tịch Lâm, còn chuyện gì nữa không? Nếu không thì tôi có thể đi được chưa?”, Phó Hằng hỏi. 
“Được rồi”, Lâm Chính lạnh giọng. 
“Hội trưởng Lâm”, Châu Ngải cuống cả lên. 
Nhưng Lâm Chính không nói gì.

Chẳng lẽ cứ để kẻ vô liêm sỉ này rời đi như vậy sao? Cô ấy không cam tâm. 
“Vậy lần sau gặp lại nhé hội trưởng Lâm”. 
Phó Hằng mỉm cười đứng dậy định rời đi.

Nhưng đúng lúc anh ta mở cửa thì có một cơ thể vạm vỡ đứng chặn ngay lối đi.

Phó Hằng sững sờ, vội vàng cười nói: “Xin nhường đường”. 
Thế nhưng một giây sau. 
Bốp.

Một cú bạt tai giáng xuống mặt anh ta.

Một vết bàn tay lằn đỏ cả khuôn mặt của Phó Hằng.

Kính mắt của anh ta văng ra, còn anh ta ngã lăn ra đất.

Người này bước vào đóng cửa lại. 
“Các người là ai?”, Phó Hằng ôm mặt, kêu lên kinh hoàng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui