“Cô cho rằng tôi là người nhà họ Lâm à?”, Lâm Chính liền nhìn Liễu Như Thi.
“Chỉ có nhà họ Lâm thần bí mới có những y thuật thần không hay, quỷ không biết như thế này.
Hơn nữa…nhà họ Lâm không chỉ có y thuật lợi hại…”, đôi mắt Liễu Như Thi ánh lên vẻ kiêng dè.
Dường như cô gái đang nghĩ tới chuyện gì đó vô cùng đáng sợ.
“Vậy cô nói xem nếu tôi đối đầu với nhà họ Lâm thì tôi có thể đạp đổ họ được không?”, Lâm Chính bật cười.
Dứt lời, Liễu Như Thi ngây người.
“Điều này…”, cô ấy mấp máy môi, hoàn toàn không biết phải trả lời như thế nào.
Cô ấy không hề nghĩ tới tình huống này.
Vì đó là nhà họ Lâm mà.
Hơn nữa còn là nhà họ Lâm ở Yên Kinh nữa.
Nói về sức mạnh, Nam Phái đến việc xách giày cho nhà họ Lâm cũng không xứng.
“Tôi…không biết", Liễu Như Thi im lặng một hồi lâu.
Câu hỏi này cô ấy cũng không có đáp án.
“Cô sẽ biết sớm thôi”, Lâm Chính mỉm cười.
Liễu Như Thi á khẩu, nghe như sét đánh ngang tai.
“Cô Liễu, nếu như không có chuyện gì thì mời cô xuống xe.
Tôi phải về rồi.
Hay là cô muốn tới Giang Thành hóng gió.
Tôi đang bực bội trong người, không định đi lượn với cô đâu”, Lâm Chính nói.
Lúc này Liễu Như Thi mới bừng tỉnh.
Cô ấy mím môi, nhìn Lâm Chính và khẽ nói: “Anh Lâm, có rất nhiều chuyện tôi không hiểu nhưng tôi biết anh là một hạt giống tốt.
Thêm tầm mười năm nữa thì tôi nghĩ anh có đủ tư cách đối đầu với nhà họ Lâm, còn giờ điều anh cần làm là mai phục.
Nếu như anh có hứng thú, có thể tới tỉnh Hoài Thiên thăm quan.
Bà nội tôi đánh giá anh rất cao”.
Vừa nói cô ấy vừa để lại một cái túi thơm trong xe rồi bước xuống.
“Từ từ đã”, lúc này, Lâm Chính hô lên.
“Anh Lâm còn chuyện gì sao?”, Liễu Như Thi khẽ quay đầu hỏi.
Tư thế hoàn hảo đó thật khiến người ta muốn phát điên.
Không thể phủ nhận, khí chất của Liễu Như Thi cùng với dung nhan của cô còn có phần hơn cả Tô Nhu nữa.
Chỉ cần là đàn ông thì có lẽ đều sẽ thích cô ấy mất.
“À, không có gì, đây là số điện thoại của tôi”, Lâm Chính lấy bút và giấy từ cốp trong xe, nhanh tay viết ra một dãy số.
“Tôi tưởng một cao nhân như anh Lâm sẽ không bị ảnh hưởng bởi chút cảm xúc của tục thế cơ đấy”, Liễu Như Thi mỉm cười.
“Sao thế, cô tưởng tôi muốn theo đuổi cô đấy à?”, Lâm Chính cười lắc đầu.
“Vậy anh Lâm đưa cho tôi cái này làm gì?”, Liễu Như Thi không hiểu.
“Chỉ là muốn nói với cô, nếu cô có bệnh gì không chữa được thì cô có thể tới tìm tôi, nhưng phí sẽ hơi cao nhé”.
Lâm Chính thản nhiên lên tiếng rồi ngồi vào xe, đạp ga phóng đi.
Liễu Như Thi đứng ngây tại chỗ, siết tờ giấy trong tay và nhìn chiếc xe với vẻ không dám tin.
“Anh ấy…nhận ra sao?”, Liễu Như Thi lầm bầm, đầu như muốn nổ tung.
Sau khi chẩn đoán ra bệnh của mình, bà nội đã dốc sức chữa trị cả mười năm cho cô mà tới giờ vẫn không có hiệu quả.
Vậy mà Lâm Chính vừa nhìn là thấy ngay.
Nghĩ tới điều gì đó, Liễu Như Thi lập tức lấy điện thoại ra gọi.
“Như Thi, sao thế? Đại hội Y vương thú vị không?”, đầu dây bên kia là giọng nói của dược vương tỉnh Hoài Thiên.
“Bà ơi, có người nói chữa được bệnh của cháu…”, Liễu Như Thi chần chừ rồi thận trọng lên tiếng.
“Cái gì? Cháu nói thật không?"
…
Bên trong túi thơm là phương thức liên hệ với Liễu Như Thi.
Nhìn thấy chiếc túi tinh tế, Lâm Chính bật cười.
“Đúng là người tỉ mỉ, Mình đưa số điện thoại thì cô ấy tức giận.
Vậy cô ấy đưa cho mình thì tính là gì đây?”
Phụ nữ đúng là khó hiểu.
Lâm Chính lắc đầu, không muốn nghĩ tới nữa.
Anh phải lập tức về bệnh viện Giang Thành để kiểm tra tình hình của Tô Nhu.
Nam Phái đã bị lật đổ, có lẽ Tư Đồ Kính cũng đã biết tin rồi.
Chẳng bao lâu nữa, hắn sẽ tới tập đoàn Dương Hoa xin tha mạng thôi.
Cũng nên xử lý cả phía tập đoàn Thượng Vũ nữa rồi.
Đôi mắt Lâm Chính trở nên u tối.
Tính sổ một lần cho xong thôi.
Reng reng…Lúc này, tiếng điện thoại vang lên.
Lâm Chính lập tức mở bluetooth, nghe máy.
Là Mã Hải gọi.
“Chủ tịch Lâm”, đầu dây bên kia là giọng điệu có phần trầm thấp của Mã Hải.
“Sao thế?”, Lâm Chính hỏi.
“À, không có gì…đại hội Y vương thế nào rồi ạ?”, Mã Hải hỏi lý nhí.
“Xong rồi, không có vấn đề gì”, Lâm Chính đáp lại.
Lâm Chính không có ý định công bố về Huyền Y Phái, đương nhiên, cũng không thể giấu được Mã Hải.
Có điều, anh không muốn nói cho bên ngoài biết anh là người đứng sau Huyền Y Phái.
Bởi vì một khi chủ tịch Lâm và Huyền Y Phái có mối liên hệ với nhau, điều đó có nghĩa là chủ tịch Lâm của tập đoàn Hoa Dương lại nổi như cồn.
Và như thế thì những gia tộc có tiếng sẽ lại đứng ngồi không yên.
Bọn họ không cho phép có một nguồn thế lực mới cướp mất bát cơm của họ.
Tới khi đó họ sẽ điên cuồng chèn ép Dương Hoa.
Và như vậy thì Lâm Chính sẽ gặp bất lợi.
Anh phải khiêm tốn phát triển.
Còn không, thì ngay cả nhà họ Lâm ở Yên Kinh cũng sẽ cho người tới mất.
Anh không muốn chạm mặt nhà họ Lâm nhanh tới vậy.
Dù anh không sợ nhà họ Lâm nhưng để đạt được mục đích thì anh phải làm theo kế hoạch mới được.
“Không sao ạ?”, Mã Hải hỏi bằng giọng nghi ngờ.
Lâm Chính mới đi có vài ngày, theo lý mà nói thì hôm nay mới là ngày tuyển chọn chứ, sao lại nói là không sao được?
“Mọi chuyện về sẽ kể ông nghe, ông còn việc gì không?”, Lâm Chính hỏi.
“Không…không còn gì nữa…Chủ tịch Lâm, thôi đợi chủ tịch về rồi xử lý vậy…”, Mã Hải lắp bắp, muốn nói gì đó.
Lâm Chính chau mày, trầm giọng: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
“Chủ tịch Lâm, chuyện này…”
“Tôi không muốn hỏi đi hỏi lại đâu đấy”, Lâm Chính lạnh giọng.
Mã Hải nghe thấy vậy bèn thở dài: “Nhà họ Hoa ở Thượng Hỗ ra tay rồi”.
“Nhà họ Hoa sao?”
“Nói chính xác hơn thì là mẹ của Hoa Mãn Thần.
Bà ta dựa vào mối quan hệ, đuổi nhà cô Tô ra khỏi bệnh viện mất rồi…Trước mắt chúng tôi đã sắp xếp cho họ tới phòng khám của cô Lạc”, Mã Hải nói.
Lâm Chính nghe xong thì vẻ mặt sầm xuống.
Nhưng anh không để lộ ra vẻ tức giận mà chỉ hỏi ngược lại.
“Chỉ có vậy thôi?”
“Chuyện này…làm loạn khá lớn.
Bọn họ cố tình lao và lúc cô Tô đang phẩu thuật.
May mà kịp thời ngăn lại nên giờ cô Tô không gặp nguy hiểm gì…Chủ tịch Lâm yên tâm, giờ mọi chuyện ổn lại rồi”, Mã Hải vội vàng nói.
Lời nói của Mã Hải không khác gì sét đánh ngang tai Lâm Chính.
Anh bốc hỏa thật sự.
Lâm Chính siết chặt vô lăng.
Anh hít một hơi thật sâu, nói bằng giọng khàn khàn: “Tôi đang trên đường về.
Tôi muốn trong một giờ đồng hồ ông phải tập trung được hết tất cả những kẻ liên quan lại và đưa tới gặp tôi”.
“Đưa họ tới tập đoàn Dương Hoa ạ?”, Mã Hải vội vàng hỏi.
“Không, đưa tới Hiệp hội Đông y Giang Thành”, Lâm Chính lạnh giọng, rồi tắt máy.
Lúc này Mã Hải mới nhớ ra, chủ tịch Lâm của mình…là hội trưởng của hiệp hội Đông y Giang Thành”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...