Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chỉ tiếc là tất cả đã muộn.
Huyết Kiếm Sử há miệng, máu tươi trào ra khỏi khóe miệng. Lâm Chính đột ngột rút kiếm ra, cơ thể Huyết Kiếm Sử xoay một vòng rồi nặng nề ngã xuống đất, chết ngay tại chỗ.
“Hả?”.
Người nhà họ Trang ở xung quanh sợ đến mức lùi lại, ai nấy đều bàng hoàng sợ hãi.
Không ai dám ra tay với Lâm Chính nữa.
Người này… đáng sợ quá!
Chẳng khác nào quái vật.
“Trang chủ, làm sao bây giờ? Chúng ta phải làm sao bây giờ?”.
Một người nhà họ Trang run rẩy kêu lên, sợ đến mức nước mắt nước mũi ròng ròng.
“Các cậu sợ gì hả?”.
Trang Bộ Phàm lạnh lùng quát: “Tuy cậu ta giết Huyết Kiếm Sử, nhưng các cậu hãy nhìn cậu ta đi. Bây giờ thần y Lâm đã sức cùng lực kiệt, toàn thân đầy thương tích. Cậu ta đã như nỏ mạnh hết đà, các cậu còn sợ quái gì chứ?”.
Câu này đã kéo người nhà họ Trang ra khỏi cơn hoảng loạn.
Bọn họ nhìn Lâm Chính, sự sợ hãi bàng hoàng dần biến mất.
Bởi vì lúc này, toàn thân Lâm Chính không có chỗ nào lành lặn, sắp bị máu nhuộm thành huyết nhân.
Trong mắt bọn họ, anh có thể sống sót đã là kỳ tích.
Người như vậy cần gì phải sợ chứ?
“Trang chủ nói đúng, bây giờ anh ta chỉ đang hư trương thanh thế, chúng ta không cần phải sợ”.
“Chúng ta xông tới lượt nữa, chắc chắn anh ta không gắng gượng được nữa đâu”.
“Mọi người cùng xông lên!”.
“Băm vằm anh ta, trả thù cho những tộc nhân đã chết!”.
“Trả thù!”.
Người nhà họ Trang hô lên, sĩ khí cũng dần tăng cao.
Nhưng đúng lúc này, Trang Bộ Phàm bước tới, nheo mắt nhìn Lâm Chính.
“Các cậu hãy lui xuống đi, bây giờ bổn trang chủ sẽ đích thân lấy đầu người này!”.
Cuối cùng Trang Bộ Phàm cũng ra tay!
Mọi người lập tức đổ dồn mắt nhìn về phía ông ta!
Ánh mắt ai nấy đều tỏ vẻ mong chờ.
“Ồ? Cuối cùng ông cũng dám ra tay rồi à? Tôi còn tưởng ông chỉ biết rụt đầu ở phía sau, để tộc nhân của ông chịu chết chứ! Bây giờ thấy tộc nhân của ông khiến tôi gần sức cùng lực kiệt nên ông mới dám ra mặt chứ gì?”, Lâm Chính mỉm cười, nói toạc ra mưu kế của Trang Bộ Phàm.
Trang Bộ Phàm hơi biến sắc, nhưng nhanh chóng khôi phục dáng vẻ bình thường, thản nhiên nói: “Nói hươu nói vượn, tôi chỉ coi thường cậu thôi. Nếu biết cậu có thực lực như vậy thì tôi chắc chắn sẽ không để tộc nhân của tôi phải chịu chết. Cậu giết nhiều tộc nhân của tôi như vậy, hôm nay tôi sẽ phải rút gân lột da cậu mới có thể giải được mối hận trong lòng!”.
Dứt lời, ông ta liền cầm kiếm lên, tay trái vuốt lên thân kiếm một cái.
Xoẹt!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...