Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Từ đầu tới cuối chỉ mấy giây, những người đó không còn động tĩnh gì nữa, chết trong khói độc, da thịt toàn thân bị thối rữa hơn một nửa.
“Cái gì?”.
Trang Thái Thanh kinh hãi biến sắc.
“Đó là độc! Độc của Thương Ám Huyền Thể!”, Trang Bình Sinh kêu lên.
Vẻ mặt của bọn họ cực kỳ đặc sắc, khủng hoảng có, kinh ngạc có, sửng sốt có, phổ biến nhất là vẻ sợ hãi.
Đây là độc của Huyền Thể trong truyền thuyết sao?
Nó có thể làm thân xác con người tan chảy?
Thủ đoạn như vậy thì sao có thể đối phó?
“Anh hai, không đấu tiếp được nữa! Người này thực lực trác tuyệt, không hề tầm thường, hay là chúng ta bỏ đi”, Trang Bình Sinh không nhìn thêm được nữa, âm thầm nghiến răng, nghiêng đầu nói với Trang Bộ Phàm.
“Đã đến nước này rồi còn có khả năng thu tay nữa sao? Bao nhiêu người nhìn vào, nếu chúng ta đi thì chẳng phải sẽ mất hết mặt mũi? Huống hồ, không còn Kim Ô Đan, chúng ta không thể hợp tác với Phiêu Nhai Các, đến cuối mất cả chì lẫn chài. Chú bảo tôi làm sao ăn nói với toàn bộ sơn trang?”, Trang Bộ Phàm tóm cổ áo của Trang Bình Sinh, nghiến răng quát khẽ.
“Nhưng… chúng ta không thể đối phó với Thương Ám Huyền Thể!”.
“Sợ cái gì? Đây là sơn trang Huyết Kiếm, dù cậu ta là thần y Lâm, dù có là cao thủ y võ tung hoành vô địch, tôi có gì phải sợ?”.
Ánh mắt Trang Bộ Phàm trở nên dữ tợn, đột nhiên lấy một thứ giống như pháo nâng lên quá đầu, sau đó kéo sợi dây bên dưới nó.
Phụt!
Một luồng pháo hoa màu đỏ bay vút lên trời, sau đó nở rộ giữa không trung.
Bùm!
Hoa lửa bắn ra tứ phía.
Người trên dưới núi đều nhìn thấy.
Hoa lửa xếp thành một thanh kiếm sắc bén khổng lồ dài thượt, lơ lửng giữa không trung, vô cùng hoành tráng.
“Huyết Kiếm Lệnh!”.
Có người kinh ngạc kêu lên.
“Đó là chiến lệnh cao nhất của sơn trang Huyết Kiếm. Người của sơn trang Huyết Kiếm nhìn thấy lệnh bài này phải lập tức dừng mọi việc trong tay, chiến đấu vì sơn trang, không chết không thôi! Trang Bộ Phàm định triệu tập toàn bộ người của sơn trang Huyết Kiếm đến đây!”, Huyết Kiêu ngẩng đầu nhìn hoa lửa, lẩm bẩm.
Loạt soạt…
Quả nhiên, sơn trang trên đỉnh núi bỗng nhiên sôi sục, con đường lưng chừng núi xuất hiện nhiều tiếng bước chân.
Thậm chí dưới núi cũng có không ít người nhìn thấy kiếm lệnh này nên chạy về phía lưng núi.
Có người lái xe, có người đi bộ, thậm chí còn có người đi xe điện.
Không lâu sau, toàn bộ người trên núi đều hội tụ ở lưng núi, đường hai bên bị kẹt cứng. Hiện trường là một mảnh đen kịt, toàn là người, không chừa khe hở, Lâm Chính mọc cánh cũng khó bay.
Những người của tông tộc khác đứng trong bóng tối tùy cơ ứng biến nhìn thấy Trang Bộ Phàm phát điên như vậy, ai nấy đều trở nên thận trọng, không dám hành động lỗ mãng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...