Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

“Gọi cái con khỉ ấy mà gọi”, người phụ nữ tực giận, đập thẳng tay vào ngực Lâm Chính. Cú đập đủ để đánh ngất một người trưởng thành.

Lâm Chính chau mày, chưởng lại.

Rầm! Một âm thanh nặng nề vang lên. Người phụ nữ bật lùi lại, đập vào một cái bàn khiến nó nát vụn.

“Cái gì?”, quan khách bàng hoàng. Những người đi cùng cô gái cũng đồng loạt đứng dậy.

“Ha ha, được! Được lắm! Lần này thì Tần Minh chết chắc rồi”, Trang Mặc Hổ mừng rỡ và kích động.

“Sư muội không sao chứ?”, một người đàn ông đeo kiếm sau lưng vội chạy tới đỡ cô gái dậy.

Cô gái tức tới mức muốn nổ tung, hai mắt trợn ngược, cô ta gầm lên: “Đồ chó mà này, bà đây phải đập chết mày”.

Nói xong cô ta lao lên. Lâm Chính không hề sợ hãi, anh chỉ hừ giọng và đưa tay ra định tấn công.

Đúng lúc này, một người đàn ông khác đã ra tay chặn ngay trước mặt cô ta.


“Đại nhân, đại nhân đang làm gì vậy?”, cô gái tức giận hỏi.

“Không được ra tay, cô không phải là đối thủ của cậu ta”, người đàn ông này điềm đạm nói.

“Vậy chuyện này cứ thế cho qua sao?”, cô gái cảm thấy không cam tâm.

“Sỉ nhục Huyết Ma Tông, đương nhiên là không thể cứ thế cho qua. Cô không phải là đối thủ của cậu ta, có chiến đấu cũng chỉ tự chuốc nhục thôi. Để tôi”, người đàn ông này bước về phía Lâm Chính.

“Huyết Ma Tông?”, Lâm Chính giật mình, nhìn người trước mặt. Đây chính là tông phái của Huyết Nam Ngục, là Huyết Ma Tông trong truyền thuyết sao?

Thật không ngờ lại gặp bọn họ ở sơn trang Huyết Kiếm này. Đợi đã…sơn trang Huyết Kiếm? Sơn trang này có mối liên hệ thế nào với Huyết Ma Tông vậy? Lâm Chính suy nghĩ, sắc mặt trở nên khó coi.

Màn xô xát đã gây ra không ít sự chú ý. Có không ít người nhà họ Trang cảm nhận được chuyện chẳng lành bèn chạy đi báo cho gia chủ nhưng không ai dám xen vào. Rõ ràng là bọn họ đều biết lai lịch của đám người này. Nên sao họ dám đắc tội chứ?

“Cậu tên là gì?”, người đàn ông hỏi Lâm Chính.

“Tần Minh!”


“Tần Minh? Cậu không phải người nhà họ Trang à?”

“Huyết Kiêu đại nhân, người này là người nhà họ Trang nhưng là con riêng của ông tư, mang họ mẹ”, không biết ai trong đám quan khách đã lên tiếng.

“Ồ?”

Người đàn ông tên Huyết Kiêu mỉm cười: “Nếu vậy thì vẫn là người nhà họ Trang thôi. Cậu không biết quy tắc, dám đối đầu với chúng tôi, nếu như hôm nay không xử lý cậu thì chẳng phải Huyết Ma Tông sẽ rất mất mặt sao?”

“Xem ra các người không định nói lý nhỉ?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.

“Nếu cậu có thể đỡ được ba chiêu của tôi thì tôi sẽ nói lý với cậu”, Huyết Kiêu lạnh giọng, đột nhiên lao tới và biến mất.

“Woa!”, đám quan khách hô vang.

“Thằng nhóc này chết chắc rồi”, Trang mặc Hổ cũng kêu lớn.

Huyết Kiêu đã biến mất, thế nhưng Lâm Chính có thể nhận ra một làn gió mờ mang màu máu đỏ trong không gian đang bay quay người anh.

Lâm Chính đứng im tại chỗ, liếc nhìn giống như đang tìm kiếm bóng dáng của Huyết Kiêu.

Đột nhiên…

Vụt…Từ trong cơn gió máu bỗng chui ra một thứ gì đó như móng vuốt của ác ma, vồ về phía cổ của Lâm Chính.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận