Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Tần Minh mặc dù là con của Trang Thạch nhưng vì sinh ra thấp hèn nên không được mang họ bố, phải mang họ mẹ. Hơn nữa thiên phú của cậu ta cũng không được tốt. Nếu cậu ta là người có tài dị bẩm thì việc gia nhập vào nhà họ Trang cũng không có gì là khó. Chỉ có điều võ công của cậu ta bình thường, do đó Trang Thạch đã cho cậu ta ra nước ngoài, vài năm mới về gặp bố mẹ một lần.

Trước khi Trang Thạch và trang chủ trước đó tranh giành vị trí gia chủ thì địa vị của họ ở nhà họ Trang cũng không hề thấp kém. Chẳng ai dám ức hiếp họ. Sau khi thất thế thì địa vị của bọn họ sa sút đi nhiều.

Đến mấy người Trang Nam Phi mà họ còn coi khinh thì một đứa con riêng như Tần Minh là cái thá gì?

“Hừ, đến anh của cậu còn thua bởi tay tôi mà cậu dám nói vậy cơ à? Thú vị đấy!”

Trang Mặc Long nheo mắt, gật đầu: Nếu cậu đã nói vậy mà tôi không nghênh chiến thì khác gì sợ cậu? Tới đi! Để tôi xem xem tại sao cậu lại dám ăn nói như vậy với tôi”.

Nói xong Trang Mặc Long bèn móc tay.

“Anh muốn tôi ra tay trước à?”, Tần Minh hỏi ngược lại.

“Thế chẳng lẽ tôi sao? Tôi không nhường cậu lát nữa cậu không phát huy được thì sao? Người khác lại nói tôi ức hiếp cậu”, Trang Mặc Long cười nói.

“Ha ha…”, đám đông bật cười.


Tần Minh gật đầu: “Vậy được, vậy tôi ra tay trước. Hi vọng anh sẽ không hối hận”.

Nói xong, Tần Minh sải bước đi về phía Trang Mặc Long.

“Cuộc đời này tôi sẽ làm rất nhiều chuyện mà có thể khiến tôi hối hận, nhưng chắc chắn sẽ không có cậu trong đó”, Trang Mặc Long nhún vai. Anh ta chẳng bận tâm.

“Tần Minh, em đang làm cái gì vậy? Em không phải là đối thủ của anh ta đâu”, Trang Nam Phi hét lớn.

Tần Minh coi như không nghe thấy. Trang Nam Phi cuống cả lên. Làm thế này chỉ càng mất mặt mà thôi. Thế nhưng điều khiến anh ta bất ngờ đó là Tần Minh trước giờ luôn nghe lời mình thì lần này lại để ngoài tai lời nói của anh ta.

Không biết tại sao lại như thế? Tuy nhiên giờ không phải là lúc bận tâm tới điều này. Bởi vì Tần Minh đã bước tới trước mặt Trang Mặc Long rồi.

Trang Mặc Long mỉm cười, nhìn Tần Minh. Anh ta khoanh tay trước ngực, căn bản không coi Tần Minh ra gì. Tần Minh liếc nhìn Trang Mặc Long, sau đó tung một chưởng về phía mặt anh ta.

Chiêu thức trông khá bình thường. Trang Mặc Long cảm thấy bất ngờ, tưởng Tần Minh có chiêu thức gì đặc biệt cơ. Hóa ra chỉ bình thường như vậy thôi sao? Kẻ vô dụng đúng là kẻ vô dụng. Anh ta cười thầm, giơ tay lên đỡ đòn, đồng thời tay còn lại cũng đập vào mặt Tần Minh.


Thế nhưng đúng lúc anh ta va chạm với chưởng đánh của Tần Minh thì…

Bốp! Một âm thanh giòn giã vang lên. Chưởng đánh và cánh tay va chạm, một luồng sức mạnh từ bàn tay rót tới toàn thân Trang Mặc Long và dội thẳng vào mặt anh ta.

Bốp! Tiếng tát vang lên bốn bề. Trang Mặc Long bật lùi lại, loạng choạng suýt ngã. Đợi đến khi đứng vững lại thì anh ta mới thấy mặt mình nóng ran và sưng vù.

Một vết bàn tay xuất hiện ngay vị trí má của anh ta. Trang Mặc Long hoang mang.

Đám đông im lặng. Bầu không khí vô cùng chết chóc.

Tất cả đều trố tròn mắt. Họ nhìn Tần Minh bằng vẻ không dám tin. Đám đông nín thở, cảm giác tim như ngừng đập. Không ai có thể tự rút mình ra khỏi cảnh tượng vừa rồi.

Không ai dám tin…Tần Minh…lại có thể tát được Trang Mặc Long như thế.

“Không thể nào!”, cuối cùng thì cũng có người kêu lên, phá tan bầu không khí im lặng. Đám đông cũng như phát điên.

“Tần Minh có thể tát được Mặc Long sao?…Chuyện gì vậy?”

“Mặc Long tại sao không đỡ được đòn của cậu ta chứ?”

“Là giả, chắc chắn là giả”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận