Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

An Mạn sợ đến mức toàn thân run rẩy, không dám ho he gì nữa.

“Đội trưởng, cảnh sát đến rồi, chúng ta làm sao đây?”.

“Cảnh sát đến rồi hả? Không sao, mấy người các cậu đưa cô ta đi cửa sau, các anh em còn lại cùng tôi ra từ cửa chính, thu hút sự chú ý của cảnh sát”.

“Vâng”.

Bọn họ quyết định làm vậy, rồi nhanh chân đi xuống tầng dưới.

Nhưng mới đi được mấy bước thì bọn họ khựng lại, kinh ngạc nhìn xuống cầu thang.

Chỉ thấy một bóng dáng thẳng tắp đang đứng đó.

Anh châm một điếu thuốc, bình thản nhìn đám người trước mắt.

“Chủ tịch Lâm! Mau cứu tôi với! Chủ tịch Lâm! Cứu tôi với!”.

An Mạn như nhìn thấy cứu tinh, kích động kêu lên.


“Cái gì? Chủ tịch Lâm?”.

Tất cả mọi người đều biến sắc.

Ba chữ này như sét đánh bên tai.

Sao bọn họ dám coi thường chứ?

“Thả cô ấy ra”, Lâm Chính rít một hơi thuốc, bình tĩnh nói.

Sắc mặt mấy người dao động, nhưng không làm theo.

Người bên cạnh còn rút luôn súng ra, chĩa vào đầu An Mạn.

“A!”, An Mạn sợ hãi nhắm tịt mắt lại.

“Anh làm vậy là ngu xuẩn”.


Lâm Chính lắc đầu: “Tôi nghĩ chắc các anh cũng biết tôi là ai”.

“Đương nhiên là biết rồi, người sáng lập Dương Hoa, thần y Lâm danh tiếng như cồn, sao chúng tôi có thể không biết chứ? Nhưng Chủ tịch Lâm, anh chỉ có một mình, còn chúng tôi có con tin, nên tôi khuyên anh đừng làm bừa, nếu không người đẹp này có mệnh hệ gì thì đừng trách chúng tôi tàn nhẫn vô tình”, người đàn ông cầm đầu vẻ mặt dữ tợn nói.

“Các anh cứ việc nổ súng”.

Lâm Chính bình thản đáp: “Tôi không quan tâm”.

“Cái gì?”.

Hơi thở của mọi người như nghẹn lại.

An Mạn cũng trố mắt ra, nhìn Lâm Chính với vẻ mặt đầy tuyệt vọng và kinh ngạc.

“Chủ tịch Lâm, tại… tại sao…”, cô ta không nhịn được, lớn tiếng hỏi.

“An Mạn, cô đừng lo, tôi nói tôi không quan tâm là vì bọn họ không giết được cô đâu”, Lâm Chính bình tĩnh đáp: “Các anh biết tôi là thần y Lâm thì chắc là cũng biết tôi có y thuật cải tử hồi sinh. Tôi nói thẳng cho các anh biết vậy, các anh nổ súng giết cô ấy, thì tôi cũng có thể cứu sống cô ấy trong vòng một nốt nhạc. Dù sao vết thương do súng gây ra không được coi là lớn, cộng thêm thời gian tử vong không dài, với y thuật của tôi, muốn cứu mạng cô ấy là việc quá đơn giản. Thế nên, tôi mới bảo các anh nổ súng, không cứu được cô ấy coi như tôi thua”.

“Hả? Việc này…”

Ai nấy tái mét mặt, sợ đến mức không thốt nên lời.

“Vậy thì tôi sẽ bắn cho cô ta thành cái tổ ong, xem anh có thể cứu được không”, người đàn ông trước đó nghiến răng nghiến lợi gầm lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui