“Hợp tác? Ha ha ha, dựa vào đồ vô dụng như cậu sao? Cậu có tư cách gì mà hợp tác với tôi chứ? Nhóc con, tuy cậu có thù với Hồng Nhan Cốc, nhưng tôi không thích cậu, nên cậu cứ chết quách ở đây đi”.
Quái nhân cười khẩy, ánh mắt lộ vẻ hung ác, cuối cùng vẫn quyết định giết Lâm Chính xong tính tiếp.
Thế là ông ta lại tung móng vuốt tới chộp lấy cổ Lâm Chính, muốn vặn gãy cổ anh.
Nhưng khoảnh khắc vuốt sắc tới gần…
Bốp.
Một cú đấm đánh thẳng vào lòng móng vuốt, sau đó khẽ chấn động.
Bốp!
Quái nhân lùi lại mấy bước, có chút đứng không vững.
“Hả?”, quái nhân nhíu mày: “Cậu có sức mạnh như vậy sao?”.
“Lạ lắm à?”.
“Tôi nhớ trước đó từng khiến cậu bị thương nặng, nhưng nhìn cậu hiện giờ không giống như bị thương”.
“Vết thương nhỏ đó có là gì chứ?”.
“Khốn kiếp, khẩu khí ngông cuồng gớm nhỉ? Cậu chỉ mới 20 tuổi đầu, có bản lĩnh gì mà ngông cuồng như vậy chứ?”, quái nhân nổi giận, chỉ tay vào Lâm Chính gầm lên.
Chỉ thấy Lâm Chính chậm rãi giơ tay, vén tay áo lên, để lộ tất cả Lạc Linh Huyết, đồng thời phát động chúng.
“Đây chính là thứ để tôi ngông cuồng, đã đủ chưa?”.
Nhìn những giọt Lạc Linh Huyết tỏa ra ánh sáng ở cổ tay Lâm Chính, đôi mắt dưới bộ tóc bù xù của quái nhân mở to hết cỡ.
“Cái gì? Hai… hai mươi giọt Lạc Linh Huyết?”, ông ta kêu lên thất thanh, cả người ngớ ra.
“Sao nào? Ông còn muốn đánh với tôi nữa không?”, Lâm Chính hạ tay xuống nói.
Sắc mặt của quái nhân trở nên vô cùng lúng túng.
“Cậu có nhiều Lạc Linh Huyết như vậy, tức là đã khai mở tiên thiên cương khu, muốn phá tiên thiên cương khu không phải là chuyện dễ. Hơn nữa, trước đó khi tôi giao đấu với cậu đã phát hiện cậu là một y võ. Một y võ sở hữu tiên thiên cương khu… quả thực rất khó để giết”, quái nhân nặng nề gật đầu: “Tôi thừa nhận cậu có tư cách hợp tác với tôi”.
“Tốt lắm, nếu chúng ta đã đạt được thỏa thuận, thì hi vọng ông có thể tin tưởng tôi một chút”.
“Cậu nói dự định của cậu trước đi”, quái nhân trầm giọng nói.
“Cứ bình tĩnh, tôi muốn tìm hiểu tại sao ông lại xuất hiện ở đây, hơn nữa tại sao… không ngừng giết chóc những người Hồng Nhan Cốc xông vào nơi này? Đây là cấm địa của Hồng Nhan Cốc, ông ở đây lẽ nào ông cũng là người của Hồng Nhan Cốc?”, Lâm Chính hỏi.
“Tôi sao? Ha ha ha, tôi không phải là người của Hồng Nhan Cốc, nhưng cốc chủ của Hồng Nhan Cốc này lại có liên quan rất lớn đến tôi. Để tôi nói cho cậu biết, nếu không có tôi, thì không có Hồng Nhan Cốc huy hoàng như ngày hôm nay”, quái nhân cười nói.
“Vậy sao?”.
Lâm Chính còn định truy hỏi, nhưng quái nhân không muốn nói nữa, anh hơi nhíu mày, cuối cùng vẫn từ bỏ.
“Vậy mục đích của ông là gì?”.
“Việc này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là tìm cốc chủ Hồng Nhan Cốc trả thù rồi! Tôi phải rút từng cái gân của bà ta, sau đó lột da bà ta, rút xương bà ta thiêu cháy, rồi lấy da của bà ta may thành áo mặc lên người tôi. Ha ha ha, tôi đang rất mong chờ ngày đó, ha ha ha…”, quái nhân cười lớn.
Giữa khu rừng tối tăm âm u này có vẻ vô cùng ghê rợn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...