Ngưng Hương cũng rơi vào im lặng. Mọi người đều rưng rưng. Lần này Thánh Nữ trừng phạt quá nặng, khiến bọn họ bị tổn thương sâu sắc. Nếu Lâm Chính không ra mặt thì họ đã mất mạng từ lâu rồi. Đối với Hồng Nhan Cốc, tất cả họ đều cảm thấy oán hận.
“Sự việc đã tới nước này rồi thì cũng chẳng làm gì được nữa. Mau uống thuốc đi”, Lâm Chính nói.
“Kỳ Lân, anh đã cứu chúng tôi thế nào vậy?”, Hồng Du hỏi.
Lâm Chính chỉ cười không nói gì. Lâm Nhược Nam bèn thuật lại. Nghe nói Kỳ Lân vì bọn họ mà bất chấp tính mạng, mấy cô gái cảm động lắm.
“Kỳ Lân, anh đối xử với bọn tôi tốt như vậy, chúng tôi phải báo đáp anh như thế nào đây?”, Hồng Du nhìn chăm chăm Lâm Chính.
“Báo đáp thì không cần, chỉ cần dưỡng thương cho tốt, sớm hồi phục đã là một sự báo đáp rồi”, Lâm Chính cười nói.
Mấy cô gái nhìn Lâm Chính, đồng loạt gật đầu và uống hết thuốc. Lâm Chính liếc mắt, thấy cũng đã đến lúc bèn lên tiếng: “Mặc dù lần này mọi người gặp nạn không chết nhưng tôi cảm thấy mọi người đừng nên ở Hồng Nhan Cốc nữa. Tôi có thể cứu được các cô lần này, lần sau chưa chắc đâu”.
Hồng Du và Ngương Hương nhìn nhau: “Kỳ Lân, anh có dự định gì?”
“Tôi chuẩn bị rời khỏi Hồng Nhan Cốc”.
“Chúng tôi đi cùng anh”, mấy cô gái đông loạt lên tiếng.
“Mọi người chắc chưa?”, Lâm Chính nhìn bọn họ, anh tỏ ra nghiêm túc.
“Đương nhiên. Mọi người đừng cười, cũng đừng cho rằng chúng tôi vì anh mới rời đi, bởi vì anh nói đúng, tông môn đã nghi ngờ chúng tôi rồi, dù lần này không chết nhưng Thánh Nữ cũng không còn tin tưởng chúng tôi nữa. Chúng tôi không rời đi thì sớm muộn cũng sẽ chết ở đây thôi”, Hồng Du nghiêm túc nói.
“Vậy sao? Vậy được, tôi có thể đưa mọi người đi cùng, nhưng trước khi đi, mọi người phải giúp tôi một việc”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu, nói ra mục đích cuối cùng của mình.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Chính, Hồng Du giật mình.
“Kỳ Lân, anh muốn chúng tôi giúp anh điều gì?”, Ngưng Hương thận trọng hỏi.
Lâm Chính suy nghĩ rồi nói: “Tôi muốn các cô đưa tôi vào cấm địa một lần nữa”.
“Vào cấm địa lần nữa sao?”, tất cả đều thất thanh.
“Kỳ Lân!”
Chúng ta vừa từ cõi chết trở về, lẽ nào anh lại muốn chúng tôi dẫn anh trở lại đó nữa…Anh định làm gì vậy?”, Hồng Du hỏi bằng vẻ không dám tin.
Lâm Chính đi đi lại lại, nhìn Lâm Nhược Nam rồi nói thẳng: “Hồng Du, Ngưng Hương, mọi người vì tôi mà chịu cả trừng phạt, chúng tôi rất cảm động. Tới nước này rồi thì tôi cũng không còn gì để giấu mọi người nữa. Trên thực tế, tôi không phải tên là Kỳ Lân”.
Hồng Du run rẩy. Ngưng Hương đanh mặt, để lộ ra nụ cười khổ: “Tôi biết ngay mà”.
“Cô đoán ra được rồi sao?”
“Tôi chỉ nghi ngờ thôi, bởi vì trước khi Thánh Nữ bị tấn công, chúng tôi cũng bị. Lúc bị bất động, tôi cảm nhận được điều gì đó rất kỳ lạ. Anh không xuất trong tầm mắt của chúng tôi, hơn nữa với thực lực đặc biệt của anh, rõ ràng anh không phải là một vệ sĩ thông thường. Tôi cảm thấy Lâm sư muội không thê nào thuê được một vệ sĩ như anh”, Ngưng Hương nói.
“Đến cả cô cũng có thể đoán ra thì chắc chắn là Thánh Nữ cũng đoán ra, như vậy thì tôi lại càng phải rời khỏi đây”, Lâm Chính nói.
“Vậy thì, anh rốt cuộc là ai?”, Hồng Du vội hỏi.
“Tôi à?”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu, lấy ra cây kim cắm vào cổ mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...